Cứ thế thiên tài số một Tây Vực bị Tần Quân lặng lẽ bắt đi.
Bọn họ rời đi năm canh giờ sau.
Tám hòa thượng già từ từ tỉnh lại, bọn họ không bị yêu thú xem như đồ ăn đã là rất may.
Tám người nhìn nhau, mặt tràn đầy mê mang.
- Các ngươi là ai? Ta là ai?
- Tại sao ta ở đây?
- Các ngươi đã làm gì ta?
- Ta định hỏi các ngươi câu đó đây!
Bầu không khí giữa tám hòa thượng trở nên căng thẳng, tuy mất trí nhớ nhưng bản năng thân thể vẫn còn, tu vi còn đó, bản năng cảnh giác người lạ.
***
Hai ngày sau.
Tây Vực, Lôi Âm Tự.
Đây là một ngọn núi cao đâm mây, có một ngôi chùa vàng trên đỉnh núi, ánh sáng vàng chói lòa như nơi ở của thần.
Trong Lôi Âm Tự trống trải, Như Lai như tượng Phật vàng ngồi trên ghế chủ, bên dưới là các hòa thường xếp bằng thành vòng tròn trên mấy chục tầng cầu thang.
Hai người ngồi trước mặt Như Lai, một là hòa thượng già, một là yêu vương mặt nạ sắt.
Lúc này yêu vương dường như đã quy y Phật Môn, yên lặng nghe Như Lai niệm kinh.
Hòa thượng già híp mắt hiểu đại đạo lý của Như Lai.
Thật lâu sau.
Như Lai nói kinh Phật xong, hỏi:
- Sao nhóm Huyền Thanh còn chưa về?
Bên dưới không ai trả lời.
Có tám vị La Hán Kim Tiên cảnh hộ pháp lẽ ra Huyền Thanh không bị trục trặc gì.
Như Lai quy hoạch đẳng cấp Phật Môn Tây Vực giống với Tây Phương Giáo kiếp trước, Kim Tiên cảnh có thể xếp vào la Hán, Thái Ất cảnh thì làm Bồ Tát.
Lão tăng trước mặt Như Lai hầm hừ nói:
- Phật Tổ cưng chiều đồ đệ hơi quá rồi.
Lão tăng tên Ác Tàng, là một Phật tu rất mạnh. Ác Tàng đi khắp thiên hạ chợt nghe tên Như Lai nên cố ý đến thăm, sau này bị Như Lai làm tín phục, lão muốn thần phục. Nhưng Như Lai kêu Ác Tàng làm một chuyện, thành công mới được vào Phật Môn, chuyện đó là đi Thiên Đình Đại Tần bắt một con khỉ yêu.
Yêu vương mặt nạ sắt ngồi cạnh Ác Tàng là khỉ yêu đó.
Như Lai lắc đầu cười:
- Phật vốn không dục không cầu, nhưng muốn hoằng dương Phật pháp thì cần pháp lực vô biên làm cơ sở. Huyền Thanh có tuệ căn nhất Tây Vực, ta chiều hắn là chiều người đời, sau này hắn sẽ cống hiến một phần sức mạnh phổ độ chúng sinh.
Tất cả đệ tử Phật Môn đồng thanh kêu lên, vẻ mặt khát khao:
- Phật Tổ từ bi!
Ác Tàng lắc đầu cười, tò mò liếc qua yêu vương mặt nạ sắt bên cạnh.
Từ khi Ác Tàng bắt yêu vương mặt nạ sắt giao cho Như Lai thì yêu vương này như đổi tính cách, không còn cuồng bạo, vô cùng yên tĩnh.
Như Lai mở miệng nói:
- Phật pháp hôm nay ngừng ở đây, các ngươi giải tán hết đi.
Đám đệ tử xôn xao đứng dậy từ biệt. Ác Tàng cũng đi.
Rất nhanh trong đại điện chỉ còn lại Như Lai và yêu vương mặt nạ sắt.
Như Lai nhắm mắt lại hỏi:
- Ngộ Không, ngươi hiểu chưa?&Yêu vương mặt nạ sắt trả lời, giọng khàn đục không chút sức sống:
- Ngộ.
Yêu vương này là Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không của Thiên Đình Đại Tần, nhưng bây giờ không còn cuồng bạo cái thế như lúc trước.
Như Lai hỏi:
- A? Ngộ ra cái gì?
Đại điện Lôi Âm Tự yên lặng không có tiếng gió, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lặng im một lúc sau đó đáp:
- Là ta quá yếu.
Như Lai hơi cau mày, quát lớn:
- Chấp nhất lực lượng cuối cùng sẽ bị lạc tâm chí, chẳng lẽ trong lòng của ngươi trừ lực lượng ra không có cái khác?
Tôn Ngộ Không im lặng, mặt nạ sắt che khuôn mặt làm người ta không thấy được biểu tình của y.
Như Lai ngữ điệu tràn đầy tiếc rèn sắt không thành thép:
- Con khỉ, ta nhìn trúng ngươi là muốn kéo ngươi thoát khỏi biển khổ. Sát nghiệt của ngươi sâu nặng, nếu không tẩy đi chắc chắn vạn kiếp bất phục, Thiên Đình Đại Tần có nhiều người như vậy, chỉ tính linh hầu đã có một vị khác, tại sao ta nhìn trúng ngươi?
Tôn Ngộ Không thờ ơ, y không thể thoát khỏi mặt nạ sắt, càng không chạy trốn được, nói nhiều có ích gì.
Như Lai khẽ thở dài:
- Ngươi tên Ngộ Không nhưng tại sao không ngộ được?
Tôn Ngộ Không khẽ run, trong đầu nhớ ký ức kiếp trước.
***
Linh Thai, Phương Thốn Sơn, trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Bồ Đề Tổ Sư cười nói
- Ngươi có bộ dạng giống hồ tôn nên ta lấy chữ tôn làm họ, chữ hồ lấy bên cạnh là chữ Cổ Nguyệt, chữ cổ tức già, trăng già thì âm, âm già thì không thể dưỡng dục. Đặt họ Tôn cho ngươi khá tốt, cạnh chữ tôn là một tử hệ, chữ tử tức là nam, chữ hệ là anh tế, hợp lại là anh nhi, vậy đặt ngươi họ Tôn.
Ánh mắt Bồ Đề Tổ Sư nhìn Tôn Ngộ Không đầy ẩn ý, thầm nghĩ:
Mong ngươi không chỉ có hệ là anh nhi, cũng hy vọng ngươi mãi mãi giữ tấm lòng son.
Tôn Ngộ Không nghe vậy hưng phấn dập đầu:
- Tốt, tốt, tốt! Hôm nay mới biết có họ! Mong sư phụ từ bi, đã có họ thì xin thưởng cho cái tên để tiện gọi.
Bồ Đề Tổ Sư nói:
- Trong môn của ta có mười hai chữ lần lượt đặt tên, đến lượt ngươi là hàng tiểu đồ thứ mười.
Tôn Ngộ Không vò đầu hỏi:
- Mười hai chữ gì?
Bồ Đề Tổ Sư hiền từ mỉm cười hỏi:
- Đó là ‘'Quảng đại trí tuệ chân như tính hải dĩnh ngộ viên giác”, mười hai chữ, đến hàng của ngươi lọt vào chữ ngộ, ghép với pháp danh của ngươi gọi là Tôn Ngộ Không chịu không?
Tôn Ngộ Không siêu kích động nhảy loi choi, cười nói:
- Tốt, tốt, tốt! Từ nay tên là Tôn Ngộ Không!
Một lão nhân, một con khỉ, hương đàn thoang thoảng, hình ảnh dừng lại thành vĩnh hằng.
Ý thức từ ký ức trở về hiện thực, Tôn Ngộ Không mở miệng nói:
- Ta tên Ngộ Không chứ không phải ngộ Phật pháp của ngươi!
Như Lai nghe vậy cau mày, đại điện rơi vào bầu không khí lạnh băng.
Như Lai lấy lại bình tĩnh, hờ hững hỏi:
- Ngươi nghĩ bây giờ còn có người cứu ngươi được sao?
Với thực lực của Như Lai dù lúc trước bị Nhiên Đăng làm bị thương nặng cũng không sợ Thiên Đình Đại Tần, chẳng qua bản thể không rời khỏi Tây Vực được. Người ngoài nói Như Lai sợ sau khi rời đi thì Tây Vực gặp bất trắc gì, thật ra có nguyên nhân không để ai biết.
Giọng Tôn Ngộ Không khàn khàn lộ vẻ chờ mong và kiên quyết:
- Ngươi đã từng trấn áp ta nhưng có người cứu ta, hiện tại hắn vẫn sẽ tới.
Đã từng?
Như Lai nhướng mày, trước kia y không có gút mắc gì với Tôn Ngộ Không.
Như Lai không biết Tôn Ngộ Không đang nói kiếp trước.
Như Lai lạnh lùng nói:
- Mặc kệ ngươi nói đến ai thì trước pháp lực vô biên của ta không có người nào cứu ngươi được, chỉ có chính ngươi mới cứu được bản thân, chỉ cần ngươi thành tâm hướng Phật!
Tôn Ngộ Không không thèm nói nữa, giữ yên lặng.
***
Trong lúc Như Lai chèn ép Tôn Ngộ Không thì nhóm Tần Quân trở lại Nam Vực Thiên Thế Giới, đi thẳng đến Thánh thành.
Rất nhanh có người nhận ra thân phận của nhóm Tần Quân, toàn thành náo động.