Chiến hồn bất khuất phủ lên Hình Thiên cùng đụng hướng Cơ Vĩnh Sinh, tốc độ mau hơn lúc trước gấp đôi. Cơ Vĩnh Sinh bị bất ngờ đụng trúng ngực bay ra.
Hình Thiên thừa thắng xông lên, Càn Thuẫn đập xuống lưng Cơ Vĩnh Sinh, lửa và đá vụn bay ra.
Thân thể cứng rắn của Cơ Vĩnh Sinh dần bị đánh nát, có thể thấy lực lượng của Hình Thiên tăng phúc lớn cỡ nào.
Hình Thiên rống to:
- Chiến Thần thì sao? Kiếp trước ta cũng gọi là Chiến Thần!
Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn, Kim Quang Thánh Mẫu sôi trào máu nóng nghe. Lòng Tần Quân hơi xúc động.
Trong lòng người Hoa Hạ chỉ có một Chiến Thần, đó là Hình Thiên.
Các tu sĩ Cơ gia không hiểu ra sao. Kiếp trước khỉ gì? Bị điên à.
Tu sĩ ở phía xa bàn tán, đa số người hưng phấn không hề thấy sợ hãi khi ở trong nguy hiểm.
- Đánh chết hắn đi thủy tổ!
- Hừ! Thủy tổ mới là Chiến Thần, người này quá cuồng!
- Đó là thủy tổ? Mạnh quá, cảm giác tiểu thế giới sắp tan vỡ.
- Nên suy nghĩ chúng ta làm sao bây giờ đi, nếu tiểu thế giới nổ thì chúng ta đều phải chết.
- Đừng hoảng, thủy tổ sẽ bảo vệ chúng ta!
Người lớn lên trong Cơ gia thì từ nhỏ đã được rót vào tín niệm Cơ Vĩnh Sinh vô địch, ở trong lòng người Cơ gia thì Cơ Vĩnh Sinh là thần.
Cơ Như Ý cau mày nhìn Tần Quân, gã không hiểu Tần Quân và Cơ Vĩnh Sinh có quan hệ gì?
Tần Quân vừa vào điện tổ thì thủy tổ liền sống lại, Cơ Như Ý không tin bên trong không có bí ẩn gì.
Cơ Như Ý không biết rằng lúc này Tần Quân cũng hoang mang. Trong tượng đá trăm trượng kia giấu cái gì mà Cơ Vĩnh Sinh ký túc vào được, còn có thể bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố như vậy?
Cơ Vĩnh Sinh nói chí bảo là cái gì?
Tần Quân chỉ vào Cơ Như Ý, ra lệnh:
- Bắt hắn lại đây!
Bồ Đề Tổ Sư thuấn di xuất hiện trước mặt Cơ Như Ý, bóp cổ gã quay về trước mặt Tần Quân.
Toàn quá trình chỉ trong gần một giây, Tần Quân không phản ứng lại, Cơ Như Ý cũng ngây người.
Cảm giác nghẹt thở bị bóp cổ làm Cơ Như Ý tỉnh táo lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và kinh hoàng.
- Sao có thể . . .?
Cơ Như Ý dù gì là Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ nhưng không có chút sức chống cự trước mặt Bồ Đề Tổ Sư.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Nói đi, trong tượng đá thủy tổ của ngươi giấu cái gì?
Bồ Đề Tổ Sư sâu không lường được, nháy mắt bắt giữ Cơ Như Ý không làm Tần Quân bất ngờ.
Cơ Như Ý cảm nhận ánh mắt của Bồ Đề Tổ Sư, nỗi khủng bố thấm sâu tận linh hồn khiến gã run rẩy.
Cơ Như Ý cắn răng đáp ngay:
- Tượng đá thủy tổ đúc bằng bùn mậu kim, bên trong có một khúc xương sống lưng của thủy tổ.
Xương sống lưng của Cơ Vĩnh Sinh?
Con ngươi Tần Quân co rút, lòng rủa thầm, hèn gì Cơ Vĩnh Sinh hưng phấn như vậy. Chí bảo khỉ khô, rõ là chỉ muốn mình sống lại.
Khóe môi Tần Quân co giật, ngước nhìn Cơ Vĩnh Sinh chiến với Hình Thiên trên trời, hắn cảm thán:
- Tất cả đều là kịch tình cũ.
Tần Quân không để ý Cơ Vĩnh Sinh phát cuồng, y không thể chiến thắng Hình Thiên thì Bồ Đề Tổ Sư ra tay một phát là xong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất không ngừng vỡ nát, các ngọn núi cao liên tiếp sụp đổ, những con sông chìm xuống lòng đất. Hình Thiên, Cơ Vĩnh Sinh đập xuống mặt đất, hai người điên cuồng đối công, hoàn toàn là liều mạng.
Hình Thiên ném Càn Thuẫn ra xa, một tay cầm Càn Thích đánh với Cơ Vĩnh Sinh. Gã từ bỏ phòng thủ quyết chém giết Cơ Vĩnh Sinh.
Chiến hồn bất khuất màu đen trên người Hình Thiên và lửa trên người Cực Viêm Ma Thần phóng lên cao như muốn tách đôi thiên địa, mỗi bên chiếm một nửa.
Hai người bước ra một bước là nền đất tiểu thế giới run rẩy, trên trời đã có nhiều khe nứt không gian, đen ngòm, bên trong là vô tận hư vô.
Bùm!
Đầu hai người cụng vào nhau, lửa cháy, đá vụn, máu tươi tung toé, bốn mắt nhìn nhau, mắt hai bên cực kỳ hung ác chỉ muốn xé nát đối phương.
Bảy Đại Đạo Sinh Thiên Luân vòng qua Cơ Vĩnh Sinh muốn đâm vào lưng Hình Thiên nhưng bị chiến hồn bất khuất cản lại.
Chiến hồn bất khuất của Hình Thiên tồn tại với hình thái màu đen, giống luồng khói, thật ra nó có hiệu quả phòng ngự, có nó nên Hình Thiên mới liều lĩnh một phen.
Càn Thích chém vào bả vai Cơ Vĩnh Sinh, y trong trạng thái Cực Viêm Ma Thần không hề thấy đau đớn ngược lại cười gằn.
Cơ Vĩnh Sinh cuồng cười:
- Sảng khoái! Đã mười mấy vạn năm ta không có cảm giác này!
Tay chân Cơ Vĩnh Sinh không ngừng lại, co đầu gối phải đánh vào bụng Hình Thiên, hất bay gã.
Hai người khổng lồ như núi cao đại chiến là cảnh tượng khủng bố biết bao, mặt đất trăm dặm bị san bằng, hiệp cốc rậm rạp như mạng nhện sinh ra, mây lôi đầy trời như bối cảnh, hình ảnh tựa địa ngục.
Hai người lại rơi vào ác chiến. Đại Chu Thiên Chưởng có thể hấp thu thể lực của Hình Thiên khiến Cơ Vĩnh Sinh luôn trong trạng thái dốc hết sức.
Hình Thiên thì luôn tiêu hao, dần rơi vào thế yếu.
Đám người Tần Quân bay nhanh đến. Thấy cảnh này Tôn Ngộ Không không kiềm được lấy Kim Cô Bổng ra định xông lên.
Tần Quân vội quát:
- Ngộ Không! Ngươi muốn làm gì!?
Con khỉ này vô pháp vô thiên, tưởng mình không bị đánh chết thật sao?
Tôn Ngộ Không gãi đầu cười ngượng nghịu, thu về Kim Cô Bổng.
Nhìn Hình Thiên, Cơ Vĩnh Sinh đánh nhau sung sướng khiến Tôn Ngộ Không không kiềm được muốn tham chiến.
Tần Quân lại nhìn Cơ Vĩnh Sinh và Hình Thiên, nhíu chặt mày kiếm, hắn đang do dự có nên để Bồ Đề Tổ Sư ra tay không.
Tần Quân biết lòng tự tôn của Hình Thiên rất mạnh, gã có thể thua, nhưng hậu quả của thua là chết trận.
Hình Thiên sẽ không cho phép mình ngừng chiến, như kiếp trước bị chặt đầu rồi gã vẫn chiến đấu. Gã có thể chết trận, nhưng không cần ai giúp đỡ.
Cơ Vĩnh Sinh đánh lui Hình Thiên sau đó bỗng bay hướng Tần Quân.
Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn hết hồn vội che trước mặt Tần Quân. Hình Thiên càng tức giận đuổi theo sát. Khoảng cách mấy chục dặm đối với bọn họ không là gì.
Mắt Bồ Đề Tổ Sư lấp lóe, tay phải nắm chặt phất trần, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Khoảng cách rút ngắn còn vạn thước, Cơ Vĩnh Sinh chợt ngừng lại cười nói:
- Thuộc hạ của ngươi không tệ.
Hình Thiên rượt tới nơi chém búa vào Cơ Vĩnh Sinh chặt đứt vai phải kèm cánh tay.
Cơ Vĩnh Sinh không phản kích, vẫn nhìn Tần Quân chằm chằm.
Tần Quân hét lên:
- Dừng tay Hình Thiên!
May mà Cơ Vĩnh Sinh không nhập ma, không tấn công tiếp. Gã thầm khó hiểu tại sao Cơ Vĩnh Sinh bỗng nhiên dừng lại?
Dù bị Hình Thiên chặt đứt tay, Cơ Vĩnh Sinh hóa thành Cực Viêm Ma Thần không chuyển động, nhìn thẳng vào mắt Tần Quân.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao?