Đông Phương Vực vạn năm trước yếu hơn về sau rất nhiều, khu vực ven biển ít có cường giả Thiên Tiên cảnh, còn cường giả Chân Tiên cảnh thì càng hiếm hoi.
Nghe nói Đông Phương Vực mới bị một thế lực lớn tên Thần Điện thống trị, cường giả đỉnh cao bị đồ sát gần hết, cường giả sống sót tập trung sâu trong đất liền.
Đôi khi Tần Quân suy nghĩ có nên bứng Thần Điện ngay bây giờ không, nhưng ngẫm lại bên cạnh hắn không có nhóm Dương Tiễn, Đường Tam Tạng thì đành thôi, miễn chơi.
Ngày càng nhiều thành trì bị Tần Quân chiếm lĩnh, đại quân yêu tộc bắt đầu rút đi.
Tình hình này khiến người ở khu vực ven biển rất là mừng, hòa bình lại sắp buông xuống sao?
Ngày thứ hai mươi mốt từ khi Tần Quân xua đuổi Thanh Hồ Vương.
Giọng Thanh Hồ Vương vang vọng trong thiên địa:
- Biên Hải, có dám chiến với ta trên biển không? Nếu thua thì yêu tộc dưới tay ta trong vòng vạn năm sẽ không xâm nhập nhân tộc nữa!
Không biết Thanh Hồ Vương sử dụng bí thuật gì khiến giọng nói văng vẳng trong ngàn dặm ven biển.
Nghe thấy câu nói này làm mọi người hưng phấn, tin tức truyền hướng thành trì khác.
Chưa đến một ngày đã tới tai Tần Quân.
Giờ phút này Tần Quân đang ngồi trên đại điện, phía dưới là Mông Điềm, Vương Tiễn, Lý Tư, Minh Kiếm Phong, tướng quân khác của hai quân đoàn.
Cùng với đại quân yêu tộc rút đi, Đại Tần Hổ Quân và Kiền Chân Thần Quân lục tục thu đội, bọn họ còn chiêu binh mãi mã ở các thành.
Lý Tư nhắc nhở:
- Bệ hạ, sợ là có trá!
Tần Quân xua tay cười nói:
- Trẫm biết, nhưng trẫm phải đi.
Tần Quân nói nhẹ nhàng lại khiến đám người Mông Điềm sinh lòng kính sợ.
Chậm rãi đã nghe quen sự cường đại của Thanh Hồ Vương, huống chi lần này quyết chiến ở trên biển thì càng dữ nhiều lành ít. Nhưng Tần Quân không chút sợ hãi, hỏi sao bọn họ không kính hắn?
Tần Quân mở miệng nói:
- Có lẽ sau trận chiến này trẫm sẽ biến mất . . .
Mọi người biến sắc mặt, tưởng Tần Quân đang nói lời trăn trối.
Đám tướng sĩ khuyên nhủ:
- Bệ hạ!
- Không được đâu bệ hạ!
- Bệ hạ đừng làm bậy!
Tần Quân dở khóc dở cười, bà nội nó, trẫm chưa hề nói sẽ đồng quy vu tận với Thanh Hồ Vương!
Tần Quân vội ngắt lời bọn họ, bực bội nói:
- Các ngươi đủ rồi đi, muốn trẫm chết vậy sao?
Đám tướng sĩ lúng túng, hóa ra Tần Quân không muốn đồng quy vu tận với Thanh Hồ Vương.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Rất có thể trẫm sẽ biến mất sau khi chiến thắng Thanh Hồ Vương nhưng trẫm cần các ngươi cố gắng phát triển thế lực, chờ đợi vạn năm sau trẫm trở về!
Đại điện bỗng chốc yên tĩnh.
Vạn năm?
Hai chữ làm đám tướng sĩ giật nảy mình, đối với họ thì một vạn năm chính là vĩnh hằng, không phải tất cả tu sĩ đều sống đến vạn năm.
Minh Kiếm Phong đến Địa Tiên cảnh lục trọng cũng sợ hết hồn.
Tần Quân muốn làm cái gì?
Tần Quân thấm thía nói:
- Trong một vạn năm này các ngươi hãy âm thầm trợ giúp đồ đệ cúa ta trưởng thành, cũng phải đề phòng Thần Điện, thống trị Đông Phương Vực, làm tồn tại siêu nhiên trong mấy chục vực. Trẫm hứa với các ngươi, nếu các ngươi có thể sống đến vạn năm thì trẫm sẽ mang các ngươi đến thịnh thế cao ngang trời!
Ầm!
Không khí đại điện nóng lên, mọi người hít thở dồn dập.
Thịnh thế cao ngang trời?
Đối với tướng quân, mưu thần thì đây là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Ai có khát vọng đều muốn nắm giữ giang sơn rộng lớn hơn, cao ngang trời là điều cường thịnh cỡ nào?
Bọn họ không dám tưởng tượng, bởi vì trong thế giới tu tiên đây là hành động nghịch thiên, nhưng các tộc kiêng kỵ sẽ không treo hai chữ này ngoài miệng.
Xoẹt đùng đùng!
Ngoài đại điện bỗng có tiếng sấm nổ vang, thất luyện rực rỡ chiếu sáng cảnh tượng trong đại điện, khiến biểu tình của đám tướng sĩ trở nên u ám.
Khóe môi Tần Quân cong lên mặc kệ bầu trời, nói tiếp kế hoạch của mình.
Là kế hoạch thế lực làm sao phát triển trong Đông Phương Vực, nếu Biên Hải trở thành anh hùng thì thế lực dưới tay chắc chắn sẽ không trường tồn, bởi vì bọn họ có thể nhờ cậy danh tiếng Biên Hải hô lên một cái người người ủng hộ, các thế lực lớn không chấp nhận điều đó. Nên Tần Quân cần nhóm Mông Điềm thay hình đổi dạng xâm nhập vào mỗi thế lực, vậy thì vạn năm sau có lẽ Đông Phương Vực thuộc về Tần Quân.
Nhưng lòng trung thành của bọn họ có thể kéo dài đến vạn năm không?
Tần Quân rất mong chờ, nếu có người dám phản bội thì hắn sẽ không nương tay. Hắn cho bọn họ huy hoàng, những người này không nên phản bội hắn.
***
Sáng sớm hôm sau, Tần Quân sai người truyền lời ba ngày sau sẽ đại chiến với Thanh Hồ Vương trên biển.
Làm sao truyền lời? Rất đơn giản, đứng ở ven biển hét to một câu là được, trong đại dương có nhiều động vật biển và yêu thú, có thể dễ dàng đưa lời đến tai Thanh Hồ Vương.
Trong phút chốc tin tức Biên Hải đại chiến Thanh Hồ Vương lan nhanh khắp Đông Phương Vực.
Trong đất liền cũng ồn ào nhốn nháo.
Đông Phương hoàng thành.
Vực chủ Đông Phương Ngạo ngồi trên đại điện, vóc dáng vạm vỡ, mặc long văn bào màu vàng, hốc mắt hõm sâu cảm giác khôn ngoan đa trí.
Đông Phương Ngạo lẩm bẩm:
- Biên Hải và Thanh Hồ Vương quyết chiến?
Quan viên văn võ trên đại điện không dám nói tiếng nào, thậm chí không dám nhìn vào mắt Đông Phương Ngạo.
Đông Phương Vực trước kia bị Đông Phương hoàng triều thống trị, sau khi bị Thần Điện tàn phá thì hoàng triều giải tán, Đông Phương Ngạo vẫn làm lãnh tụ nhưng cũng cho người khác cơ hội. Thần Điện ban bố đẳng cấp của thánh triều, hoàng triều, vương quốc, thế lực phe Đông Phương Ngạo không chấp nhận được nhưng đành cắn răng chấp nhận.
Lần này yêu tộc xâm nhập Thần Điện ra lệnh không được phái binh ngăn cản, vì có vật khổng lồ đứng sau lưng gã có thể dễ dàng hủy diệt Đông Phương Vực. Vì vậy Đông Phương Ngạo ráng nhịn, nhưng gã ôm cục tức trong lòng quay sang trút giận vào đám thuộc hạ. Mấy năm nay Đông Phương hoàng thành mù mịt chướng khí.
Mắt Đông Phương Ngạo hấp háy hỏi:
- Thanh Hồ Vương thật sự nói là nếu Biên Hải thắng thì hắn sẽ rút lui?
Một quan viên cẩn thận trả lời:
- Đúng vậy, ba ngày sau bọn họ sẽ quyết chiến.
Sắc mặt Đông Phương Ngạo biến đổi liên tục, trong lòng thì vừa mừng vừa sợ.
Thần Điện không cho gã nhúng tay nhưng nếu người khác làm đại quân yêu tộc rút lui thì chắc Thần Điện không nói gì được, tồn tại sau lưng Thanh Hồ Vương cũng sẽ xấu hổ không ra tay.
Đông Phương Ngạo đứng bật dậy nói:
- Biên Hải ở đâu? Ta muốn gặp hắn!
Đông Phương Ngạo muốn đi nhắc nhở Tần Quân phải thắng, vừa không được giết Thanh Hồ Vương. Nếu chọc giận tồn tại sau lưng Thanh Hồ Vương thì Đông Phương Vực tiêu đời.
- Hắn ở Quảng thành . . .
Đông Phương Ngạo nói:
- Mang ta đi!
Đông Phương Ngạo lắc người biến mất tại chỗ, mang theo quan viên báo tin. Đám quan viên văn võ ngó nhau.