Cơ hội Thần Ma đỉnh cao còn ba lần.
Mức độ trung thành của La Sĩ Tín mãi không thể đến cực hạn. Hạng Vũ sẽ tự động biến mạnh, phục hồi Thần Ma đỉnh cao trước tiên không chừng gã làm phản.
Còn về Bạch Trạch thì Tần Quân không nắm chắc, nên hắn định giữ lại ba lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao.
Đưa cho Thần Ma khác thì tiềm lực có hạn, trợ giúp không lớn. Huống chi bây giờ xúc phát nhiệm vụ không nhẹ nhàng như trước kia, Tần Quân phải hết sức thận trọng.
Tần Quân vừa suy nghĩ vừa nhìn chân trời phía tây.
Tần Quân lẩm bẩm:
- Như Lai, nên tính sổ. Ngộ Không, hãy chờ trẫm cứu ngươi!
Thiết Giáp Chiến Thần gần đây tiếng dữ vang dội, tay cầm gậy vàng, biết bảy mươi hai biến nên Thiên Đình Đại Tần nhanh chóng đoán được Thiết Giáp Chiến Thần là Tôn Ngộ Không.
Thiết Giáp Chiến Thần xuất quỷ nhập thần, mỗi lần chiến tranh kết thúc liền biến mất, không cho Thiên Đình Đại Tần cơ hội bắt cóc.
***
Tin Tần Thánh Đế đột phá Kim Tiên cảnh như cơn lốc kinh động thiên hạ.
Khác với trước kia, hiện giờ các phương thế lực đều theo dõi Thiên Đình Đại Tần, hơi có gió thổi cỏ lay là truyền nhanh đi.
Thiên Đình Đại Tần không thể lọc hết thám tử, vì rất đông người.
- Chậc, chưa đầy hai mươi tuổi đã đột phá Kim Tiên cảnh.
- Dù là Chiến Thần chuyển thế cũng không đến mức như vậy đi?
- Rất không công bằng, dựa vào cái gì!?
- Chúng ta phấn đấu cả đời cũng không thể nào đến Kim Tiên cảnh!
- Thiên Đình Đại Tần đã khai chiến Tây Vực?
Các vực bàn tán rôm rả. Tần Thánh Đế đột phá Kim Tiên cảnh đánh vỡ kỷ lục người đột phá Kim Tiên cảnh nhanh nhất trong mười vạn năm qua.
Đám thanh niên rất phấn khởi, vô số sinh linh lấy Tần Quân làm mục tiêu. Chủng tộc nhỏ tuổi kỳ chủng thượng cổ cũng thảo luận về Tần Quân.
Đương thời Tần Quân là nhân vật được toàn thiên hạ thảo luận nhiều nhất.
Có người nói Tần Thánh Đế có thể vượt qua Thiên Mệnh Đại Đế.
Tần Thánh Đế được tâng bốc lên trời, bay ngang mặt trời.
Ba ngày qua mau.
Binh sĩ rậm rạp lơ lửng quanh Thánh thành, có lính nhân tộc, có yêu binh.
Vọng Diễm tộc trưởng Miêu Nhân tộc khoác giáp sắt thống lĩnh mấy vạn chiến sĩ Miêu Nhân. So với trước kia thì nét mặt Vọng Diễm thêm phần tự tin, chiến ý. Vọng Tuyết dù sao là thiếu tộc trưởng của Miêu Nhân tộc, cũng là chiến tộc cũ của Cơ Vĩnh Sinh, Tần Quân cho bọn họ nhiều tài nguyên phát triển khiến Miêu Nhân tộc nhanh chóng vươn lên.
Lý Nguyên Bá đứng trước Kim Bằng quân, ban đầu do nghĩa tử, nghĩa nữ của gã tổ hợp quân đoàn, giờ đã là quân đoàn khổng lồ năm mươi vạn người.
Na Tra dẫn dắt Uy Linh Yêu Quân yên lặng chờ. Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển đứng song song, sau lưng là một ngàn hai trăm vị Thảo Đầu Thần.
Lý Tịnh tạm thời thống lĩnh mười vạn thiên binh. Cự Linh Thần, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Hồng Hài Nhi phụ trợ.
Còn có Cửu Lê Ma Binh, mười vạn Thiên Hà Thủy quân, Bạch Bào quân, Sát Thần quân, Vệ Tần quân vân vân.
Tập thể lơ lửng bên trên Thánh thành, yên lặng nhìn Thánh Đế phong, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Trong Thánh thành, tu sĩ, dân chúng bàn tán xôn xao, háo hức mong chờ:
- Rốt cuộc sắp đánh nhau!
- May mắn chiến trường không ở trong Thiên Đình Đại Tần, nếu không thì sinh linh đồ thán.
- Thế giới này là vậy, ngươi không xâm chiếm người ta thì người ta cũng sẽ theo dõi ngươi.
- Hừ! Kẻ yếu đuối mới sợ sinh linh đồ thán!
- Tây Vực đã hai lần phái người đánh lén Nam Vực Thiên Thế Giới, làm sao nhịn được?
Nhìn khắp thiên hạ thì Thiên Đình Đại Tần không bằng thế lực hạng hai, nhưng bọn họ nổi tiếng, cảm giác vinh dự đã sớm sinh ra.
Lần này chinh chiến Tây Vực, bọn họ muốn thấy Tần Quân bễ nghễ thiên hạ, muốn nghe Thiên Đình Đại Tần danh chấn thiên hạ.
Trên Thánh Đế phong, đằng trước Quân Chính điện.
Tần Quân đứng trước kiệu vàng cười nói với Tỳ Bà:
- Sau khi trẫm đi xin giao Thánh thành cho nàng bảo vệ.
Tỳ Bà có tu vi Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ, đủ sức trấn thủ.
Tần Quân mang đi hết ba vị Đại La Chí Tiên, miễn không có cường giả tuyệt thế tìm đến thì Thiên Đình Đại Tần sẽ bình yên. Nhìn khắp thiên hạ Đại La Chí Tiên chỉ là số ít, người mạnh nhất Thần Điện, Minh Vương điện mới đến Đại La Kim Tiên cảnh.
Tỳ Bà che miệng cười nói:
- Bệ hạ yên tâm, chắc chắn ta sẽ bảo vệ Thánh thành thật tốt.
Ðát Kỷ dịu dàng nói:
- Chuyến này đi bệ hạ nhớ cẩn thận.
Vọng Tuyết, Chúc Nghiên Khanh, Du Phượng Hoàng cũng tỏ vẻ quan tâm lo lắng. Như Lai xếp hạng trên Hùng Chủ bảng cao hơn Tần Quân nhiều, hỏi sao các nàng không lo âu?
Tần Quân phất tay cười nói:
- Ha ha ha! Các nàng cứ yên tâm chờ trẫm khải hoàn trở về, trẫm sẽ tự mình mang các nàng nhìn xuống phong cảnh Tây Vực!
Nói xong Tần Quân dắt Liễu Nhược Lai đi vào kiệu vàng.
Hậu Nghệ, Hạng Vũ, Khoa Phụ nhảy lên. Chín con rồng kéo kiệu bay đi.
Đại tướng đi cùng gồm có hơn mười vị, Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, La Sĩ Tín, Na Tra, Viên Hồng, Lý Nguyên Bá, Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh.
Bạch Trạch và Gia Cát Lượng làm quân sư.
Dù Nam Vực Thiên Thế Giới gặp nguy hiểm thì ba Đại La Chí Tiên có thể nhanh chóng cảm ứng và chi viện.
Ba ngày qua Tần Quân đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Cửu Linh Nguyên Thánh, Tỳ Bà, Lục Kim Ô, Thạch Ki Nương Nương, Lữ Nhạc trấn thủ Nam Vực Thiên Thế Giới. Trừ phi kẻ địch cỡ như Yêu Hoàng, Kiếm Chủ đánh lén nếu không thì kẻ nào đến phải chết ngay.
Chín con rồng cùng gầm rống vang vọng thiên địa, biểu thị đại quân xuất phát:
- Grào!
Tổng cộng hai mươi ba quân đoàn, ngàn vạn binh sĩ rầm rộ tiến lên.
Hư không đằng trước Thánh thành chợt hiện ra cái lỗ đen, là đường hầm không gian Thiên Linh mở ra đưa đại quân trực tiếp đến ranh giới phương tây của Nam Vực Thiên Thế Giới.
Lý Nguyên Bá dẫn Kim Bằng quân đi trước nhất, mỗi quân đoàn bay nhanh vòng quanh chín con rồng, bao vây kiệu vàng Tần Quân ngồi.
Liễu Nhược Lai chu môi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo âu:
- Như Lai lợi hại bọn họ thật sự sẽ giao Niết Bàn Bồ Đề ra sao?
Liễu Nhược Lai đã biết sự thật Tần Quân chinh chiến Tây Vực chủ yếu vì để cứu nàng, nàng vừa cảm động vừa tự trách mình.
Tần Quân vuốt tóc Liễu Nhược Lai, cười nói:
- Như Lai lợi hại nhưng Thiên Đình Đại Tần của trẫm cũng không yếu. Bình thường nàng đáo để lắm mà? Sao bây giờ làm bộ dáng như cừu non?
Mặt Liễu Nhược Lai ửng đỏ tức giận nói:
- Tại người ta lo cho ngươi!
Liễu Nhược Lai chộp tay phải của Tần Quân cắn một cái.
Tần Quân giả bộ bị đau thét lên:
- Nàng là tuổi tuất sao!?
Liễu Nhược Lai nhả ra, hầm hừ:
- Hừm hừm.
Hai người đùa giỡn một lúc rồi Liễu Nhược Lai tựa vào vai Tần Quân nghỉ ngơi.