Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1052: Chương 1052: Chiến với thần tiên đầy trời




Tần Quân đứng ngây người tại chỗ:

- Thánh Đình, Miêu Nhân tộc, Diệt Thế Yêu Đế . . .

Hay vì hắn dung hợp xương sống lưng của Cơ Vĩnh Sinh nên thấy ký ức của y?

Chỉ có như vậy mới giải thích được.

Hắn bản năng cúi đầu đánh giá thân thể mình, thấy mình khoác giáp nặng, cơ thể vạm vỡ hơn mấy vòng, hiển nhiên không phải thân thể của hắn.

Đây là cơ thể của Cơ Vĩnh Sinh?

Tần Quân nhìn cô bé áo đen đứng bên cạnh, biểu tình kỳ lạ hỏi:

- Bé là Hắc Điệp?

Cô bé áo đen sửng sốt sau đó cười reo lên:

- Hắc Điệp? Tên này hay, dễ nghe, sau này ta tên Hắc Điệp, hi hi!

Khóe môi Tần Quân co giật.

Lão yêu bà lúc nhỏ đáng yêu vậy sao?

Trong khi Tần Quân suy nghĩ lan man thì Diệt Thế Yêu Đế mang theo vô số chiến sĩ Miêu Nhân tộc xông đến.

Các chiến sĩ Miêu Nhân tộc gầm rống, sĩ khí cuồng bạo như đã công hãm Thánh Đình:

- Giết! Lật đổ Thánh Đình, Miêu Nhân tộc chấp chưởng thiên hạ!

- Ha ha ha! Có Yêu Đế dẫn dắt Thánh Đình là cái thá gì, Cơ Vĩnh Sinh có là gì!

- Đồ thành đi!

- Đương kim Bạch Đế vô năng, nhân tộc xưng bá lâu như vậy nên đến lượt Miêu Nhân tộc chúng ta!

Diệt Thế Yêu Đế cười nanh tranh, ánh mắt hung ác muốn xuyên qua khung trời, khiến người không dám đối diện.

Tần Quân sờ cằm:

- Chẳng lẽ giờ phút này Diệt Thế Yêu Đế chưa thần phục Cơ Vĩnh Sinh?

Tần Quân biết Diệt Thế Yêu Đế là cường tướng số một dưới tay Cơ Vĩnh Sinh, tức là đoạn ký ức này còn cách một khoảng tới lúc thần tiên hủy diệt Thánh Đình.

Tần Quân hỏi thầm:

- Cơ Vĩnh Sinh, còn ở không?

Tiếc rằng Cơ Vĩnh Sinh không đáp lại, khiến Tần Quân bất đắc dĩ là hắn có thể khống chế cơ thể của y. Chẳng lẽ kêu y đánh nhau với Diệt Thế Yêu Đế?

Giấc mộng hơi bị chân thật.

Tiểu Hắc Điệp đứng nghi hoặc nhìn Tần Quân, cảm giác sư phụ là lạ. Nếu là thường ngày sư phụ của nàng sẽ trực tiếp lao xuống, tại sao bây giờ có vẻ do dự?

Một tướng quân đứng bên cạnh sốt ruột hỏi:

- Chiến Thần, khi nào xuất binh?

Diệt Thế Yêu Đế đã đến rất gần, thân hình cao mấy ngàn trượng như núi Thái đụng tới.

Tần Quân cắn răng thầm chửi thề, quát lớn:

- Giết!

Tần Quân nhảy một cái vọt lên cao mấy ngàn trượng, gió rít bên tai, hắn lao nhanh hướng Diệt Thế Yêu Đế.

Tần Quân khẽ kêu:

- Ủa? Sao thân thể nhẹ vậy?

Mắt thấy sắp đụng trúng Diệt Thế Yêu Đế, Tần Quân thói quen thi triển Đại Chu Thiên Chưởng. Thoáng chốc bàn tay lửa hiện ra, Diệt Thế Yêu Đế thật nhỏ bé trước nó. Ánh lửa chiếu rọi thiên địa, Tần Quân bị chói nhắm mắt lại.

Pháp lực thật bá đạo! Không lẽ là lực lượng của Cơ Vĩnh Sinh?

Tần Quân mới hưng phấn thì thiên địa trước mắt như hoa trong gương, trăng trong nước, cảm giác rơi tự do làm hắn hoảng hốt.

Giây sau Tần Quân lại mở mắt ra thấy mình đứng dưới đất, đập vào mắt là con phố hoang tàn, xác chết nằm la liệt, có bị chôn trong phế tích, có phơi thây đầu đường. Khắp nơi là tiếng hét tuyệt vọng.

- Cứu mạng!

- Tiêu rồi, Thánh Đình bị hủy.

- Tại sao? Tại sao thần tiên phá hủy quê nhà của chúng ta?

- Ta nguyền rủa tất cả thần tiên rơi vào địa ngục vô biên!

Tần Quân nghe mà xúc động nỗi lòng, bản năng nhấc chân đi, chợt mắt hắn nhìn chằm chằm đằng trước.

Cách hơn mười dặm, các bóng người lơ lửng bên trên tường thành, lấp lánh ánh sáng vàng đứng ngạo nghễ trên tầng mây. Không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy hình dáng của họ, lớn nhỏ khác nhau, nhìn xuống thương sinh.

Thần uy khó tả phô thiên cái địa ập đến, Tần Quân cũng muốn quỳ xuống.

Đây là lần đầu tiên Tần Quân cảm nhận uy áp khủng bố như vậy.

Con ngươi Tần Quân co rút, lòng dậy sóng dữ:

- Không lẽ bọn họ là thần tiên?

Tần Quân đã hiểu mình lướt nhanh trong ký ức của Cơ Vĩnh Sinh. Dù đang trong ký ức, Tần Quân nhìn khắp nơi đầy mùi thuốc súng, máu tươi, mây lôi bao phủ bầu trời, ai thấy cảnh tượng thê lương này cũng không dễ chịu gì.

Thần tiên vô tình, thương sinh bất lực.

Một thanh âm uy nghiêm vang vọng thiên địa, đại biểu cho ý chí của trời:

- Bạch Đế đã chết, từ nay về sau Thánh Đình các ngươi không tồn tại!

Bạch Đế, chủ Thánh Đình.

Bạch Đế không phải một người, vì sáng lập Thánh Đình là Bạch Đế, để kỷ niệm nên chủ mỗi đời Thánh Đình sẽ lấy tên là Bạch Đế.

Thế hệ mạnh nhất là Bạch Đế đời đầu.

Tần Quân bỗng cất bước tới trước.

Tần Quân thầm khó hiểu:

- Ủa, sao bây giờ không kiểm soát được thân thể?

Cơ thể Cơ Vĩnh Sinh đi tới trước, Tần Quân thành khách xem.

Giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền đến:

- Sư phụ!

Tần Quân ngừng bước chân, không kiểm soát được cơ thể xoay lại, sau đó con ngươi hắn co rút.

Hắc Điệp Tiên Tử đã trưởng thành đứng phía cuối đường, phế tích hai bên bị lửa đốt, áo trắng nhuộm máu như những đóa phù dung thê mỹ. Khuôn mặt tuyệt trần chảy hai hàng lệ làm người đau lòng.

So với mười ba vạn năm sau thì khuôn mặt của nàng không thay đổi, chỉ có khí chất hoàn toàn khác hẳn. Hắc Điệp Tiên Tử bây giờ thật bất lực, không có lạnh lùng xinh đẹp ngày sau.

Cơ Vĩnh Sinh lên tiếng:

- Trốn đi, Thánh Đình đã xong rồi. Nếu ngươi có lòng thì ngày sau khi ngươi gặp lại vi sư, hy vọng ngươi sẽ nâng đỡ một chút.

Tần Quân ở trong thị giác Cơ Vĩnh Sinh, như nghe thuyết minh, hắn không cảm thấy khó chịu gì ngược lại cảm xúc tràn trề.

Đặc biệt nhìn ánh mắt lưu luyến tuyệt vọng của Hắc Điệp Tiên Tử khiến Tần Quân đau lòng, rất khó tả, như thể hắn từng trải qua lúc này cảnh này.

Hắc Điệp Tiên Tử lau nước mắt, lấy roi sắt ra đi hướng Tần Quân:

- Đồ nhi nguyện cùng sư phụ chịu chết!

Cơ Vĩnh Sinh tràn ngập tức giận và sát ý quát:

- Biến!

Hắc Điệp Tiên Tử khựng lại.

- Nếu có ngươi thì vi sư làm sao yên tâm tác chiến? Ngươi đã quên ước hẹn lúc trước của chúng ta? Ngươi phải tìm ta trong năm tháng dài dòng, khi đó ngươi làm sư phụ, dạy dỗ ta, trợ giúp ta lại trở thành Chiến Thần!

Nghe Cơ Vĩnh Sinh mắng, Hắc Điệp Tiên Tử cúi đầu chìm trong nỗi dằn vặt khó xử.

Cơ thể Tần Quân lại không theo kiểm soát xoay người đi hướng thần tiên đầy trời ngoài thành, mỗi đi một bước sẽ cao lên một trượng.

Hắc Điệp Tiên Tử cắn răng nhắm mắt lại, xoay người rời khỏi, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, nàng đi ngược hướng với Tần Quân.

Ánh lửa đầy trời, hình ảnh này như ngừng lại.

Tuy Tần Quân không thể khống chế thân thể nhưng trong lòng rất khó chịu.

Cơ Vĩnh Sinh ngày thường không sợ trời không sợ đất nhưng từng trải qua những sinh ly tử biệt, Hắc Điệp Tiên Tử nghe lời chiều ý hắn đã từng nếm mùi tuyệt vọng nhường này.

Tinh thần Tần Quân rung động:

- Với thực lực của Cơ Vĩnh Sinh rõ ràng dễ dàng chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.