Nền đất vỡ vụn, các hiệp cốc lan rộng vết nứt, các ngọn núi quỷ sập xuống, đá vụn cát bụi bị xung lực tốc bay lên hóa thành vòng bão khuếch tán ra ngoài. Các âm binh không kịp chạy trốn đã bị bao trùm, cảnh tượng như tận thế đến.
Tần Quân thúc đẩy Đại Đạo Sinh Thiên Luân che trước mặt mình, hắn nghe bên tai vang tiếng nổ sau đó tạm thời điếc, trước mắt mờ ảo không thấy rõ.
Địa Tàng Vương trầm giọng quát:
- Ngươi muốn hủy Âm phủ sao?
Âm phủ Huyền Đương đại thế giới có biết bao nhiêu quỷ hồn, Địa Tàng Vương không thể để hạo kiếp như vậy xuất hiện.
Bóng đen khinh thường hừ mũi:
- Hừ! Âm phủ như vậy bản tôn có mấy chục cái!
Cửu u chi khí điên cuồng vọt hướng bóng đen, thân hình của gã tiếp tục cao hơn, ngoài người càng ngưng thực.
Địa Tàng Vương tức giận nghiến răng, lấy phật châu ngọc xanh ra, đây là pháp bảo của y, Lục Đạo Bảo Châu ẩn chứa lực lượng lục đạo.
Cái gì gọi là lục đạo?
Thiên đạo, nhân gian đạo, tu la đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo!
Trước kia Hậu Thổ Nương Nương lấy thân hóa lục đạo, đạt được công đức cực kỳ khổng lồ, dù chưa thành thánh nhưng không khác gì với Thánh Nhân. Hậu Thổ Nương Nương không cần luân hồi, vĩnh sinh bất diệt.
Lực lượng lục đạo sâu không lường được!
Địa Tàng Vương có các loại thần thông lục đạo, y tức giận lấy ra Lục Đạo Bảo Châu, sáu cánh tay vàng sau lưng cũng vung lên.
Địa Tàng Vương trầm giọng niệm:
- Sống là khổ, chết càng khổ, cái gì là sống, cái gì là chết, bể khổ có biên giới . . .
Bóng đen run rẩy, kinh hoàng hét lên:
- Cổ phật? Không thể nào! Chẳng phải thật lâu trước kia cổ phật đã đi xa đường đại đạo rồi sao?
Dường như bóng đen nhìn thấy thứ gì rất khó tin.
Cùng Kỳ há mồm bắn ra chùm sáng màu đen xuyên thủng bụng bóng đen một cái lỗ lớn, sóng khí hình tròn hiện ra sau lưng gã. Đại La Thủy Tiên bình thường bị chiêu này đánh lén thành công thì phải chết.
Nhưng bóng đen ngưng tụ bằng cửu u chi khí, mạnh khủng khiếp, cửu u chi khí không tán là gã có thể tái hiện lại ngay.
Mắt Địa Tàng Vương lấp lóe:
- Cổ phật?
Nhưng Địa Tàng Vương không nghĩ nhiều, không chú trọng phật tính, nếu không thì sao kiếp trước lập đại chí nguyện ‘địa ngục không trống thề không thành phật?’
Sáu cánh tay vàng vung từng vòng tròn màu vàng đụng vào Lục Đạo Bảo Châu, trong phút chốc ánh sáng vàng diệu thế chiếu Âm phủ tối tăm hỗn đục rực rỡ như ban ngày.
Cửu u chi khí bị chiếu bốc hơi, bóng đen giơ tay che mặt mắng to:
- Ngươi là thần thánh phương nào? Có liên quan gì với cổ phật!?
Bóng đen vừa kinh vừa giận quát lớn vang vọng nguyên Âm phủ, vô số quỷ hồn kinh kêu.
Các vực của Âm phủ sôi trào:
- Đó là thanh âm gì?
- Truyền đến từ Cửu U Chi Địa? Các ngươi có cảm giác được không? Mặt đất đang rung rinh!
- Cổ phật? Đó chẳng phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết?
- Có đánh nhau trong Cửu U Chi Địa!
- Các ngươi không nghe tin sao? Hoàng Tuyền cung đang tấn công Cửu U Chi Địa!
Các quỷ hồn, âm binh tò mò thanh âm vừa rồi là của ai.
Bọn họ không biết Cửu U Âm Đế đã chết.
A!
Tần Quân nhảy ra khỏi bụi mù, đáp xuống trên tảng đá dài mấy chục thước, đưa mắt nhìn ánh sáng vàng phía chân trời. Mắt Tần Quân sáng rực, Địa Tàng Vương sắp giết ngược về?
Cùng Kỳ đang gầm rống, mặt Địa Tàng Vương lạnh băng như vị thần nhìn bóng đen bị ánh sáng vàng đốt cháy.
Địa Tàng Vương quát to:
- Tên của ta là Địa Tàng Vương!
Địa Tàng Vương không hạ giọng, thanh âm như sấm truyền khắp Âm phủ.
Địa Tàng Vương?
Cái tên dẫn đến xáo động, chỉ nghe thanh âm đã cảm nhận uy áp vô thượng.
Bóng đen chửi um sùm:
- Địa Tàng Vương! Bản tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Cuối cùng bóng đen tan biến.
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tần Quân:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Lửa giận của Thâu Nguyệt Giáo. Nhiệm vụ cụ thể: Bởi vì Địa Tàng Vương chọc giận giáo tôn Thâu Nguyệt Giáo, đối phương sẽ phái binh tấn công Âm phủ Huyền Đương đại thế giới. Nếu túc chủ đánh lui Thâu Nguyệt Giáo sẽ được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần truyền thừa kỹ năng!]
Tần Quân nhướng mày.
Quả nhiên là giáo tôn Thâu Nguyệt Giáo!
Tần Quân cười lạnh.
Thâu Nguyệt Giáo thì sao? Dù ngươi là Thương Hoa Tiên Tôn thì trẫm cũng sẽ cho ngươi có đi không có về!
Phân thân Cửu U của giáo tôn biến mất, Âm phủ chậm rãi trở về bình tĩnh.
Địa Tàng Vương cất Lục Đạo Bảo Châu, cánh tay vàng sau lưng cũng biến mất. Địa Tàng Vương hơi thở dốc, vừa rồi y dùng thần thông tiêu hao nhiều pháp lực.
Địa Tàng Vương lẩm bẩm, biểu tình trầm trọng:
- Bản tôn chắc đã Nhập Thánh.
Khó khăn thật sự chỉ mới bắt đầu.
***
Rầm!
Kiếm Chủ như sao băng đập xuống hoang nguyên, nền đất trong vạn thước tan vỡ, vô số đá vụn đất bùn bị chấn bay lên.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đứng ngạo nghễ dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn xuống Kiếm Chủ.
Phương xa có mấy vạn đệ tử Kiếm Đỉnh trợn mắt há hốc mồm nhìn, vị thần trong lòng họ đã thua, thua Hình Thiên rồi giờ thua vào tay Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Trận chiến này mà truyền ra thì danh tiếng Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn chắc chắn sẽ oanh động toàn thiên hạ, dù sao Kiếm Chủ nằm trong cửu đế thiên hạ.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn liếc các đệ tử Kiếm Đình, trầm giọng mắng:
- Biến!
Một chữ nổ vang bên tai đệ tử Kiếm Đình, đa số hoảng hốt chạy ngay. Một số đệ tử sợ hãi ướt quần, chật vật khiến người không nỡ nhìn.
Cũng có đệ tử khí tiết kiên cường cắn răng không đi.
Nếu bọn họ trốn hết thì sau này Kiếm Đình sẽ là đối tượng bị người trong thiên hạ cười nhạo.
Gió to thổi cát bụi bay đi, Kiếm Chủ người đẫm máu nằm trong hố đá vụn, gã vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng không có sức.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn ném một sợi dây đỏ ra, sợi dây như có sự sống bay nhanh hướng Kiếm Chủ trói gã lại.
- Bệ hạ có lệnh không giết ngươi!
Kiếm Chủ cố sức vùng vẫy nghe thấy câu nói này mắt chợt đỏ ngầu.
Kiếm tâm cao ngạo làm Kiếm Chủ không hề cảm kích trước sự thương tiếc này, gã chỉ cảm giác tức giận và thê lương.
Cuối cùng Kiếm Chủ bị bắt giữ, tin tức trận chiến này nhanh chóng truyền ra, kinh động toàn thiên hạ.
Liên minh kháng Tần mới thành lập mà Kiếm Chủ một trong các lãnh tụ đã thua?
Vài ngày sau tin tức bom tấn hơn truyền ra.
Cửu U Âm Đế bị một cường giả bí ẩn tên Địa Tàng Vương đánh chết.
- Ui, vậy còn đánh trận không?
- Cái gọi là liên minh kháng Tần chỉ là trò cười, thôi chúng ta đầu hàng Thiên Đình Đại Tần cho rồi.
- Ta cũng nghĩ vậy, nghe nói Tần Thiên Đế rất hiền minh với người mình.