Hi Linh còn truy đuổi, nhưng không lâu lắm, nàng liền thành công bắt lấy một chùm sáng, chính là là một thanh Bạch Ngọc phiến, đường kính nửa mét, cũng là Tiên Thiên Chí Bảo .
- Quái tai, vì sao loại Hỗn Độn sinh linh thiên phú cường đại như bọn hắn không có bảo vật cùng sinh?
Trong lòng Tần Quân nghi hoặc nghĩ, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn cũng có a.
Rất nhanh hắn liền nghĩ thông, thời đại của Đông Hoàng Thái Nhất chính là Hỗn Độn phá diệt, Thiên Đạo vừa lập.
Hiện tại thời kỳ của Tần Quân như thời kỳ của Bàn Cổ trong thần thoại.
Bàn Cổ Khai Thiên, trảm phá Đại Đạo, diễn hóa Thiên Đạo quy tắc kỹ lưỡng hơn.
Hắn bỗng nhiên hiếu kỳ ở thời điểm này, ai sẽ dẫn xuất Thiên Đạo .
- Thu!
Tần Quân đột nhiên vung tay áo, hút mấy chục chùm sáng vào trong tay áo, Thần thông vô song, làm mấy người Đông Vương Công bội phục .
- Đợi sau khi trở về, trẫm sẽ còn thưởng ngươi một bảo, dù sao nơi đây là ngươi phát hiện.
Tần Quân nhìn Đông Vương Công cười nói, để Đông Vương Công mừng rỡ không thôi, bận bịu khom lưng nói cám ơn .
Nguyên Sơ cùng Hi Linh cũng vuốt vuốt Tiên Thiên Chí Bảo mình lấy được, như hài đồng đạt được đồ chơi.
- Đi thôi!
Tần Quân nghe được bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gầm gừ, mở miệng nói.
Hắn dùng thần thức quét tới nhẫn chứa đồ, tâm lý kinh hỉ, mấy chục kiện Tiên Thiên Chí Bảo, năm kiện Hỗn Độn Linh bảo cộng thêm một kiện Hỗn Độn Chí Bảo, quả thực là đại cơ duyên .
Thời kỳ Hỗn Độn, quả nhiên là cơ duyên khắp nơi trên đất.
Hắn đột nhiên cảm giác được ngày sau không thể chỉ tu luyện, phải thường đi ra ngoài nhiều a .
Nồng vụ che thiên, trong Hoang Sơn Dã Lĩnh, Xa Bỉ Thi dạo bước mà đi, ven đường khắp nơi đều là thi cốt, kinh dị khủng bố .
Hoàn cảnh tối tăm, Xa Bỉ Thi vừa đi, vừa nhìn chung quanh, thầm thì nói:
- Mùi thơm kia làm sao không thấy nữa?
Rời Tần Quân nhiều năm như vậy, tu vi của hắn cơ hồ không có tiến triển, khiến cho hắn không mặt mũi trở về gặp Tần Quân
Gần đây hắn ở phụ cận ngửi được một cỗ kỳ hương, tựa hồ thiên tài địa bảo nào đó truyền lại, cho nên truy tìm đến, thế nhưng đưa mắt nhìn, đầy khắp núi đồi, nào có thiên tài địa bảo gì?
Có một đóa hoa cũng tính ly kỳ .
- Ken két…
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vang cổ quái để cho người ta nổi da gà, hắn ngẩng đầu nhìn lại, ở ngoài mấy ngàn thước có một thân ảnh khổng lồ run run, như một ngọn núi lớn đang lắc lư .
Xa Bỉ Thi nhíu mày, thì thào nói:
- Nhập Thánh cảnh trung kỳ.
Ở trên mặt đất lang thang lâu như vậy, hắn rất ít gặp được Nhập Thánh, chớ nói chi là Nhập Thánh cảnh trung kỳ .
Hắn cũng không e ngại, chẳng qua là cảm thấy nghi hoặc .
Tựa hồ phát giác được hắn tồn tại, quái vật khổng lồ kia đột nhiên quay đầu, cuồng phong gào thét đánh tới Xa Bỉ Thi.
- Hừ!
Xa Bỉ Thi lạnh hừ một tiếng, tu vi Hiển Thánh cảnh hắn sợ gì Nhập Thánh trung kỳ?
Tay phải vung lên, nồng vụ cuồn cuộn cấp tốc triệt hồi, quái vật khổng lồ cũng hiện ra bộ mặt thật.
Đây là một cự thú giống như Bá Vương Long, bên ngoài thân màu đỏ, bắp thịt rắn chắc như nham thạch, mọc ra bốn con mắt, cái đuôi dài, vô cùng sắc bén .
- Loài bò sát muốn chết!
Xa Bỉ Thi lạnh giọng nói, đang khi nói chuyện, huy quyền đập tới, quyền phong để Đại Địa lay động kịch liệt.
- Hống hống hống!
Cự thú bị oanh đến da tróc thịt bong, dán mặt đất trượt đi, bụi đất tung bay, trên Đại Địa bị tiếng hô của nó tràn ngập.
- Ngươi dám!
Lúc này, một thanh âm tức giận từ phía đông truyền đến, Xa Bỉ Thi cả kinh quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh màu trắng đã đánh tới .
Hắn mặc áo trắng, tóc dài phiêu tán, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát ý khiếp người.
Nếu Tần Quân ở đây, nhất định sẽ trừng to mắt, đây không phải Tô Đế sao?