Ầm ầm ầm...
Mặt đất bắt đầu chấn động. Bọn họ cả kinh theo bản năng lui về phía sau. Bởi vì bọn họ có thể cảm giác được ma khí của Tần Quân trong Cực Viêm U Thủy đang điên cuồng tăng lên.
- Ma khí này quá kinh người!
Lôi Chấn Tử cắn răng quát. Cho dù là Kim Tiên Cảnh tầng bốn hắn cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Khí tức này nguy hiểm giống như tử vong, khiến cho hắn hận không thể xoay người bỏ chạy. Nhưng lòng trung thành và nguyên tắc của hắn khiến cho hắn không bước chân đi nổi
Những người khác cũng kinh hồn bạt vía. Cho dù là Lý Tồn Hiếu dũng mãnh không sợ hãi, lúc này trong lòng cũng có chút không nắm chắc.
- Lời đồn đại một khoảng thời gian nào đó trước đây thật lâu, toàn bộ Nam Vực đều thuộc về ma đạo... Chẳng lẽ là thật...
Lưu Bá Ôn run giọng nói. Lúc trước hắn nghe nói về nghe đồn này, còn tưởng rằng là giả. Hiện tại xem ra thật sự là như vậy. Chỉ có ma đạo tiến vào thời kì cực thịnh mới có thể sinh ra ma đầu như vậy.
Ngay cả mạnh mẽ giống như Viên Hồng, Lôi Chấn Tử ở trước mặt cao thủ đỉnh cao của Nam Vực cũng phải khiếp sợ. Khó có thể tưởng tượng được vị ma đầu này rốt cuộc có bao nhiêu khủng khiếp!
Cùng lúc đó, ý thức của Tần Quân chậm rãi tỉnh táo lại.
Hắn nhất thời trợn tròn hai mắt. Hắn phát hiện mình đã không còn ở Tử Vong Cốc, mà là đứng ở trên một mặt đất màu đỏ vô biên vô hạn. Khắp nơi đều là máu loãng. Trên bầu trời còn bị mây đỏ cuồn cuộn che phủ, giống như lửa cháy mạnh ngập trời. Toàn bộ hình ảnh khiến người ta một loại cảm giác thê lương, hiu quạnh vô tận.
- Nơi này là nơi nào...
Tần Quân mờ mịt lẩm bẩm nói. Hắn chợt phát hiện mình có thể cử động.
Hắn vội vàng bay lên trời, bay về phía xa, nỗ lực tìm kiếm đám người Lưu Bá Ôn.
Bay khoảng chừng hơn mười dặm, hắn đột nhiên nhìn thấy được một cây cột cực lớn nối liền thiên địa. Mặt ngoài của nó hiện lên màu đỏ tím. Đến gần vừa nhìn, phía trên lại còn mọc lông giống như đại thụ. Mỗi một cọng lông đều lớn giống như hắn. Hắn theo bản năng nhìn xuống dưới. Da đầu hắn thiếu chút nữa nổ tung. Thân hình hắn vội vàng nhanh chóng lui về phía sau.
Chỉ thấy dưới đáy cột lớn không ngờ là một bàn chân, giống như núi cao vậy, dài đến mấy trăm thước.
Đây không ngờ là một cái chân!
Tần Quân hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đầu gối của cái chân lớn tiến vào trong đám mây. Rất khó tưởng tượng được bản thể của nó lớn tới mức nào.
Cao nghìn trượng hay cao vạn trượng?
- Thánh đình Nam Vực vĩnh viễn bất diệt! Cơ Vĩnh Sinh ta thề sống chết bảo vệ thánh đình tới chúc hỏa cuối cùng!
Một tiếng hét giận dữ phách thiên tuyệt địa khủng khiếp nổ vang. Mây đỏ cuồn cuộn trong không trung còn bị đánh tan. Cho dù là Tần Quân cũng bị ném ra ngoài.
Bay sát mặt đất ngoài mấy ngàn thước, Tần Quân mới có thể chật vật ổn định thân hình. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mắt nhất thời trợn trừng.
Giống như kỳ lạ.
Chỉ thấy một người khổng lồ khủng khiếp đầu đội trời, chân đạp đất. Y phục trên người hắn rách nát không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng che thân. Cây cột lớn lúc trước chính là một cái bắp chân của hắn. Mái tóc đen giống như cỏ khô buông dài trên vai. Cơ bắp toàn thân giống như từng con rồng cuộn. Từ ánh mắt Tần Quân nhìn lại, giống như từng ngọn núi cao uốn lượn quanh.
Khổng lồ!
Tần Quân co quắp ngồi dưới đất, miệng mở lớn, đủ để bỏ xuống một quả trứng gà. Trên mặt hắn lộ vẻ chấn động khó có thể tiêu tan.
Người khổng lồ cao vạn trượng đứng ở trước mặt hắn. Lực trùng kích thị giácnày đủ để phá vỡ thế giới quan của hắn. Phải biết rằng vạn trượng dựa theo hậu thế tính toán, tương đương với hơn ba vạn mét. So với ngọn núi Everest còn cao hơn gấp mấy lần!
Tần Quân cũng không nhìn thấy được mặt hắn, chỉ có thể nhìn đến đường nét cơ bắp gần như bùng nổ. Ở trước mặt người khổng lồ như vậy, Tần Quân hoàn toàn không thể nào phát sinh ra được một chút phản kháng nào. Không trách được đối phương gầm một tiếng phẫn nộ là có thể ném hắn đi ra xa ngoài mấy ngàn thước.
- Thánh đình Nam Vực... Cơ Vĩnh Sinh...
Trong miệng Tần Quân thì thào tự nói. Lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý thấy, sau khi rặng mây đỏ tiêu tan, ở chỗ cực cao trên đỉnh đầu của người khổng lồ, lại có hơn mười bóng người. Có hình người, cũng có hình yêu. Tất cả đều vô cùng khổng lồ, khiến cho Tần Quân không nhịn được cảm giác mình chính là món đồ chơi nhỏ bé ở trong cái hộp nhỏ. Một đám người đang vây quanh hắn, cảm giác như vậy không chỉ tạo thành lực trùng kích người bình thường khó có thể tưởng tượng được đối với ánh mắt hắn, còn đối với cả tâm linh của hắn.
Ở trước mặt cường giả như vậy, sợ rằng đám người Viên Hồng, Lôi Chấn Tử cũng giống như con kiến hôi...
Lại ở thời điểm Tần Quân chấn động đến mất cảm giác, thiên địa trước mắt giống như thủy tinh bỗng nhiên nghiền nát. Hắn cả kinh toàn thân run lên.
Nhưng trong nháy mắt, hắn phát hiện mình đã trở lại bên trong Cực Viêm U Thủy. Xung quanh là nham thạch nóng chảy bao quanh lấy hắn, điên cuồng cải tạo thân thể hắn.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ thu được huyết mạch của ma thần Cực Viêm!
Tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân. Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng cường đại nhất từ trước tới nay dâng trào ở trong cơ thể, khiến cho hắn có một loại kích động muốn hét dài. Đáng tiếc thân thể còn chưa trở lại trong sự khống chế của hắn.
Ma thần Cực Viêm là cái gì vậy?
Trong lòng Tần Quân có hàng vạn hàng nghìn nghi ngờ. Cái tên này thật trung nhị. Chỉ có điều hắn càng lo lắng hơn chính là kết cục của mình.
Chẳng lẽ người khổng lồ to lớn tự xưng là Cơ Vĩnh Sinh hắn nhìn thấy lúc trước chính là ma đầu của Tử Vong Cốc?
Thậm chí là nói Cơ Vĩnh Sinh đó là ma thần Cực Viêm?
Ầm một tiếng!
Cực Viêm U Thủy xung quanh lấy tốc độ điên cuồng chui vào trong lỗ chân lông của hắn. Đau đớn còn mạnh hơn so với ngay từ lúc đầu gấp ngàn lần, giống như sóng biển nhấn chìm hắn.
- A a a a!!!
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Quân vang vọng thiên địa. Đám người Lưu Bá Ôn nghe được vô cùng sợ hãi.
- Không tốt! Bệ hạ đã xảy ra chuyện!
Lôi Chấn Tử cắn răng nói.
- Bằng không chúng ta kéo hồn phách của điện hạ vào cõi âm trước. Mặc dù thân thể bị hủy, nhưng còn có cơ hội sống lại!
Hắc Vô Thường nhìn về phía Bạch Vô Thường hỏi, trên mặt đầy vẻ do dự.
Cõi âm?
Đám người Lưu Bá Ôn kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía hai người bọn họ.