Trọng bảo?
Ngồi ở trên thủ tọa, Tần Quân nheo mắt lại, độ trung thành của Đông Vương Công cũng không phải max trị số, có tư tâm.
Gặp được trọng bảo sao không tư tàng?
Chẳng lẽ hắn không có cách nào lấy được?
Hiển Thánh cũng lấy không được?
Trong nháy mắt, Tần Quân nghĩ đến rất nhiều, mặt ngoài hắn bình tĩnh hỏi:
- Có sinh linh canh giữ?
Phía dưới Hoắc Khứ Bệnh thì hiếu kỳ dò xét Đông Vương Công, hắn có được trí nhớ kiếp trước, biết thân phận của Đông Vương Công, không phải là trùng tên chứ?
- Không, nhưng có Tiên Thiên Cấm Chế cường đại.
Đông Vương Công lúng túng nói, chẳng biết tại sao, bị Tần Quân nhìn chăm chú, hắn luôn có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Tần Quân gật đầu, nói:
- Chờ một chút trẫm và ngươi đi một chuyến, Xa Bỉ Thi đâu?
Từ khi đi ra ngoài tu luyện, Xa Bỉ Thi liền chưa từng trở về, nếu không phải độ trung thành không giảm xuống, Tần Quân cũng coi là Xa Bỉ Thi phản bội hắn.
- Ta cũng không rõ ràng, nghe nói hắn đã đi Đại Địa bên kia.
Đông Vương Công ngẩn người, chần chờ nói.
Hắn tu thuật pháp, Xa Bỉ Thi tu thể, hai người tự nhiên không cùng đường.
- Ồ? Nghe nói? Chẳng lẽ trên Đại Địa đã có không ít sinh linh có linh trí?
Tần Quân bắt lấy từ mấu chốt, truy hỏi.
Mảnh Đại Địa này đến cùng lớn bao nhiêu, hắn còn không rõ ràng lắm, nhưng so với đại lục kiếp trước hắn đi qua thì lớn hơn vô số lần.
- Xác thực có không ít, nhưng linh trí đều rất thấp kém, sinh linh linh trí kiện toàn cơ hồ là sinh linh nghe Bệ Hạ giảng đạo qua, đã có thể hỏi thăm Xa Bỉ Thi, ngược lại trả lời được một chút.
Đông Vương Công lắc đầu nói, hắn hiểu được ở thời kỳ này, Hiển Thánh cảnh ý vị như thế nào.
Vì mạnh hơn, hắn nỗ lực tìm kiếm cơ duyên.
Thật vất vả phát hiện kỳ địa có giấu trọng bảo, lại không cách nào phá tan cấm chế, để hắn rất phiền muộn.
Tần Quân gật đầu, tâm lý thở dài một hơi.
Nếu ở bên ngoài sớm có văn minh thành lập, còn làm cái lông a.
Hắn đứng dậy nói:
- Trẫm cùng ngươi đi một chuyến, Hoắc Khứ Bệnh, ngươi lưu thủ nơi đây.
- Vâng!
Tuy Hoắc Khứ Bệnh rất ngạc nhiên, nhưng không có chống lại mệnh lệnh của Tần Quân.
- Ta cũng muốn đi.
Hi Linh bỗng nhiên xuất hiện, dáng vẻ đáng thương.
Tần Quân vuốt vuốt mái tóc của nàng nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng lười an ủi, sau khi thành Thánh, hắn có lòng tin bảo hộ nàng, huống chi đây cũng là một cơ hội lịch luyện.
Đông Vương Công hưng phấn đứng dậy, mang theo hai người Tần Quân bay ra Thạch Điện.
Trên sơn mạch vô tận, phủ kín thi cốt đếm không hết, dưới mây đen, lộ ra cực kỳ khủng bố.
Một hẻm núi sâu không thấy đáy, rộng chừng ngàn trượng ngang qua sơn mạch, phảng phất như Đại Địa một phân thành hai.
- A a…
Một Hắc Nha giương cánh trăm trượng từ trên hẻm núi lướt qua, phát ra tiếng kêu cực kỳ cổ quái, giống như người giống như quỷ, để người tê cả da đầu.
Hưu!
Một tiếng xé gió từ phía dưới vang lên, ngay sau đó, một xúc tu màu đen lấy tốc độ cực nhanh bắn ra, xuyên thủng Hắc Nha, máu tươi vẩy ra, một giây sau, Hắc Nha liền bị nó kéo vào trong hẻm núi u ám, sống chết không rõ.
Lôi Vân cuồn cuộn tụ tập đến, rất giống Lôi Kiếp của đám người Nguyên Sơ, Viêm Tuyên.
Khí tức khủng bố chấn động đến sơn mạch bốn phía không ngừng rung động, giống như động đất đột nhiên tới, rất nhiều sinh linh cả kinh từ trong đống cốt chạy ra.