Đại tướng chắp tay hô to. Âm thanh vang vọng bên tai tất cả mọi người ở đó, khiến cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn. Hắn toàn thân mặc chiến giáp màu bạc, trên đỉnh đầu đội nón bạc, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ cao ngất, khiến ánh mắt người ta liền nhất thời sáng ngời.
Thật là chiến tướng ngân giáp thần tuấn!
Trong lòng Tần Quân không ngừng tán thưởng. Ở trong trí nhớ của đời trước cũng không có ấn tượng về Bạch Ngự Phong. Bạch Ngự Phong khẳng định không phải là thiên tướng.
Quan trọng nhất chính là Bạch Ngự Phong lại có tu vi Thuế Phàm Cảnh. Thật không nghĩ tới vương quốc Càn Nguyệt giấu sâu như vậy.
Dân chúng và tu sĩ xung quanh Chu Tước Đài đều đang châu đầu ghé tai, bàn luận Bạch Ngự Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lúc này, ngồi bên phía vương quốc Thương Lam, Tống Lãng lắc mình thoáng một cái lại đi tới trên Chu Tước Đài, chắp tay nói:
- Vương quốc Thương Lam, Tống Lãng.
Thoạt nhìn hắn rất bình thường, đứng ở trước mặt Bạch Ngự Phong, bất kể về phương diện hình dáng bên ngoài hay khí thế đều kém hơn một đoạn rất lớn, khiến cho bách tính và tu sĩ dưới đài cười rộ lên.
- Bạch tướng quân nỗ lực lên, đánh bại hắn!
- Nhất định phải tranh một hơi thở cho vương quốc Càn Nguyệt!
- Trước đây tại sao không có nghe nói qua về Bạch tướng quân?
- Chỉ là một thiên tướng mà thôi.
- Xong rồi, thân khí phách này làm chính tướng cũng không có vấn đề gì!
Tần Quân nghe được không khỏi khẩn trương. Trời ạ, vạn nhất nếu như Bạch Ngự Phong thắng, Nam Mãnh khẳng định cũng có thể thắng, đến lúc đó còn có cơ hội để cho hắn lên sân khấu nữa sao?
Hắn theo bản năng về phía Quan Vũ hỏi:
- “Bọn họ ai có thể thắng?
- Tống Lãng.
Quan Vũ tiếc chữ như vàng nói. Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, rõ ràng không có hứng thú đối với hai người đối quyết trên đài.
Tần Quân nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Đát Kỷ ở bên cạnh không khỏi trợn trừng mắt, nói:
- Ngươi là hoàng tử, lại muốn quốc gia của mình thua như vậy sao?
- Hắc hắc, có các ngươi ở đây, làm sao có thể thua được?
Tần Quân không mặt mũi không da, cười nói. Đối với điều này, Đát Kỷ không trả lời. Chỉ là khóe miệng nàng nhếch lên, nói rõ tâm tình nàng rất rất sung sướng.
- Lên trận!
Trầm Duyên bỗng nhiên cao giọng quát. Vừa dứt lời, sát biên giới Chu Tước Đài bỗng nhiên có màn ánh sáng màu tím nhạt, trong nháy mắt xông vào trong trời mây.
Pháp trận!
Ánh mắt Tần Quân liền sáng ngời. Pháp trận tương tự với cơ quan, chỉ có điều càng huyền ảo hơn. Lấy linh khí làm cơ sở, không những ngăn cản được kẻ địch, còn có thể tu luyện v.v… Trước đây hắn ở Huyền Linh Tông lĩnh ngộ thần thông lại nhờ có pháp trận của Huyền Linh Tông hỗ trợ chống đỡ.
Không nghĩ tới Chu Tước Đài cũng có pháp trận. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, Tần Quân liền thoải mái. dù sao xung quanh Chu Tước Đài có đầy bách tính đang đứng. Một khi tu sĩ vận dụng pháp thuật, rất dễ dàng tạo thành ngộ thương quy mô lớn.
- Tử Quang Ngục Trận của quý quốc nghe nói là pháp trận địa phẩm, không biết là thật hay giả vậy?
Chu Dịch Thế có thêm hứng thú, nhìn về phía một hoàng tử vương quốc Càn Nguyệt đang ở gần hắn, hỏi. Pháp trận, pháp khí chia ra làm hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm. Mỗi phẩm chia ra làm ba giai: hạ, trung, thượng. Điều này rất gần với đẳng cấp công pháp, pháp thuật. Chỉ có điều hai phẩm đầu tiên của công pháp và pháp thuật là vật phàm và linh phẩm. Mỗi phẩm còn lấy phân ra đẳng cấp.
Ở trong vương quốc, bất luận là công pháp, pháp thuật, hay pháp trận, pháp khí, đạt được địa phẩm đã ít lại càng ít. Mỗi lần xuất hiện lại sẽ gây ra tinh phong huyết vũ. Đương nhiên Tử Quang Ngục Trận chính là tất cả của hoàng thất, không ai dám cướp.
- Đó là đương nhiên! Tử Quang Ngục Trận chính là trận pháp mạnh nhất của quốc gia ta!
Hoàng tử vô cùng mập mạp được Chu Dịch Thế hỏi vậy, hắn không cần suy nghĩ, trực tiếp ngạo nghễ trả lời.
- Nhị ca, câm miệng!
Cách đó không xa Tần Dự lạnh giọng quát. Hoàng tử mập mạp khiếp sợ đến mức không khỏi run rẩy một cái.
Nhị hoàng tử Tần Liệt, tồn tại mang tính lót đáy các phương diện trong rất nhiều hoàng tử. Không đúng, trước đây còn có Tần Quân chiếm lấy vị trí yếu nhất.
- Ngũ hoàng tử cần gì phải nổi giận. Dù sao nhị hoàng tử cũng ca ca của ngươi.
Chu Dịch Thế cười tủm tỉm nói. Tần Liệt nghe được không khỏi gật đầu.
Đúng vậy!
Lão tử là nhị ca của ngươi. Ở ngay trước mặt mọi người, ngươi bảo ta câm miệng, bảo ta còn để mặt mũi ở chỗ nào được?
Vừa nghĩ như thế, Tần Liệt nhất thời khó chịu. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Dự tràn ngập lửa giận.
- Tần Dự ngươi...
- Yên tĩnh!
Một âm thanh uy nghiêm cắt ngang lời Tần Liệt nói. Tần Liệt vừa định mắng lại. Nhưng lời nói đến trong miệng, hắn lại nín trở lại. Vẻ mặt hắn đầy khủng hoảng nhìn Càn Hoàng Đế đang ngồi ở long ỷ.
Chỉ thấy Càn Hoàng Đế liếc mắt nhìn Chu Dịch Thế, nói:
- Ngươi rất tốt, so với những đứa con trai phế vật của ta, còn mạnh hơn nhiều.
- Cảm ơn bệ hạ khích lệ.
Chu Dịch Thế chắp tay cười nói. Trong lòng một đám hoàng tử lại cảm thấy bất bình. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn tràn ngập sự thù địch.
Một câu nói liền khiến cho Chu Dịch Thế lựa họn giải trừ tranh chấp, đồng thời còn khiến cho các hoàng tử cùng chung mối thù.
Không hổ danh là đế hoàng!
Trong lòng Chu Dịch Thế thầm cảm thán không thôi. Phụ hoàng của hắn đã từng nói qua, Càn Hoàng Đế tuy rằng không bằng đời trước, nhưng thủ đoạn của Càn Hoàng Đế, ngay cả phụ hoàng hắn so sánh ra cũng kém hơn. Đáng tiếc Càn Hoàng Đế chỉ vì cái trước mắt, trái lại khiến cho thực lực một nước của vương quốc Càn Nguyệt không ngừng giảm dần.
Làm đại tướng quân quanh năm chinh chiến, Nam Mãnh trong năm năm qua, tu vi gần như không tiến triển. Bởi vì hắn vẫn luôn lĩnh quân chiến tranh, không có thời gian tu luyện.
Lấy kinh nghiệm thực chiến, hắn từ lâu đã đạt được bình cảnh.
- Điểm đến thì ngừng. Trận đầu quyết đấu chính thức triển khai!
Trên Chu Tước Đài, Trầm Duyên cao giọng hô lên. Nói xong hắn liền nhanh chóng tránh qua một bên. Hai cường giả Thuế Phàm Cảnh chiến đấu, Kim Đan Cảnh đỉnh phong như hắn không có khả năng hắn tham dự vào.
- Xin chỉ giáo!
Bạch Ngự Phong trầm giọng quát. Trong khi nói chuyện, hắn nâng tay phải lên. Một thanh thương bạc với chùm tua màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, rõ ràng đến từ trong nhẫn trữ vật.
Tống Lãng lại giơ tay lên, ra hiệu Bạch Ngự Phong dẫn đầu phát động công kích.
Thái độ khinh thường như vậy đặc biệt kích thích Bạch Ngự Phong. Lúc này hắn liền cầm trường thương đâm ra, bước chân đạp một cái, giống như một đạo ngân quang chớp hiện. Tốc độ của Tống Lãng cũng mau không thể tưởng tượng nổi, phóng người nhảy lên một cái liền dễ dàng tránh thoát.