- Cái này…
Vũ Tiêu Kiếm Tôn bị dọa đến toàn thân run rẩy, vết thương trên người bị run nứt, máu tươi như nước suối tuôn ra.
Thanh Long Thuỷ Tổ cũng bị dọa sợ, ngây ra như phỗng.
Vân Mị Nương Nương luôn luôn lạnh nhạt trợn to đôi mắt đẹp, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lý Nguyên Bá hoành không xuất thế, hai chùy chấn nhiếp Chư Thánh.
Dù là Cơ Bất Bại, cũng sững sờ nhìn Lý Nguyên Bá, cũng bị lực lượng mà Lý Nguyên Bá bày ra hù dọa.
- Gia hỏa này…
Dương Tiễn nuốt một ngụm nước bọt, trong nháy mắt đoán được tại sao Lý Nguyên Bá lại mạnh lên, khẳng định là Bệ Hạ trợ giúp.
Nhưng Lý Nguyên Bá quá mạnh a!
Chẳng lẽ thiên phú của Lý Nguyên Bá siêu việt hắn?
Hay nói Thần thông của Bệ Hạ trở nên càng mạnh?
- Kẻ này…
Hậu Thổ nhíu mày nói, nàng liếc nhìn ra chân thân của Lý Nguyên Bá.
Kim Sí Đại Bằng Điểu!
Con trai của Nguyên Phượng!
Nàng từng ở trong Luân Hồi nhiều lần chú ý tới Kim Sí Đại Bằng Điểu, trong đó có một đời đầu thai thành Hỗn Thế Bá Vương Lý Nguyên Bá.
Tuy là kẻ ngốc, nhưng võ lực siêu việt phàm thai.
- Ti... mắt của ta bị hoa sao?
- Lực lượng thật bá đạo, cho dù cách mấy tỷ dặm, một luồng kình phong cũng làm ta đau mắt.
- Đây chính là Phổ Nghiễm, một Cổ Phật a, trước kia may mắn thấy hắn giảng kinh, kém chút cải đầu quy phục Cổ Phật giới.
- Người này tuyệt đối là một Thánh Nhân!
- Trước kia ta nghĩ Thánh Nhân cao cao tại thượng, phong khinh vân đạm, nhưng trong kiếp nạn này, các loại Thánh Nhân bạo lực…
Các đệ tử Thánh Môn liên tục kinh hô, tuyệt vọng bắt đầu lan tràn.
Lý Nguyên Bá đột nhiên giết ra, tiếp xuống tình cảnh khẳng định sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lý Nguyên Bá bẻ bẻ cổ, cười gằn nhìn về phía Phổ Chân, cười lạnh nói:
- Con lừa trọc, ngươi muốn chết như thế nào?
- Lưu hắn sống!
Tần Quân vội vàng nói, nếu hai vị Cổ Phật đều chết, hắn làm sao cứu Như Lai?
Khoảng cách quá xa, âm thanh của Tần Quân căn bản truyền không ra, nhưng Lý Nguyên Bá là Thánh Nhân, một mực lưu tâm Tần Quân, nghe được không khỏi bĩu môi.
Tuy không biết vì sao Tần Quân muốn lưu Phổ Chân sống, nhưng hắn đối với Tần Quân là nói gì nghe nấy.
Chợt, thân hình hắn thoắt một cái, đi tới trước mặt Phổ Chân.
Hai người tương đối không đến nửa mét, cơ hồ muốn đụng vào nhau, Phổ Chân trừng to mắt, khắp khuôn mặt là mồ hôi lạnh, thân thể vô ý thức run rẩy lên.
Phổ Nghiễm mạnh hơn hắn nhiều, mạnh như Phổ Nghiễm cũng bị hai chùy nện bạo, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng mình có thể chống đỡ Lý Nguyên Bá.
- Ngươi…
Phổ Chân run giọng nói, còn chưa nói xong, Lý Nguyên Bá xách chùy nện đến, rơi vào trên bụng Phổ Chân, xương sườn vỡ vụn, nội tạng và máu tươi từ trong miệng phun ra.
Ý thức trong nháy mắt mơ hồ.
Theo lẽ thường mà nói, Thánh Nhân là sẽ không bị đánh ngất xỉu.
Nhưng lực lượng của Lý Nguyên Bá khủng bố đến cực hạn, có thể chấn thương thần hồn.
Dùng Kim Chùy treo Phổ Chân, Lý Nguyên Bá quay người nhìn về phía Vô Cực đạo tổ, Vũ Tiêu Kiếm Tôn, Thanh Long Thuỷ Tổ cùng Vân Mị Nương Nương, hừ lạnh nói:
- Các ngươi muốn chết như thế nào?
Tĩnh!
Toàn bộ tiểu vũ trụ đều yên lặng lại, toàn bộ sinh linh đều nhìn về phía thân ảnh gầy gò của Lý Nguyên Bá, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Tiểu tử này…
Cơ Bất Bại híp mắt thì thào nói, Lý Nguyên Bá rõ ràng chỉ có tu vi Thánh Nhân cảnh trung kỳ, lại có thể miểu sát Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, thiên phú mạnh mẽ.
Nếu không phải Lý Nguyên Bá là thủ hạ của Tần Quân, hắn thật muốn cùng Lý Nguyên Bá đánh một trận.
Lý Nguyên Bá tiện tay ném một cái, ném Phổ Chân đã hôn mê về phía Phục Hi, tốc độ cực nhanh, nhưng đối với Thánh Nhân mà nói cũng không nhanh.
Phục Hi vội vàng tiếp được, vừa muốn mở miệng, Lý Nguyên Bá lại phóng về phía Vũ Tiêu Kiếm Tôn cùng Thanh Long Thuỷ Tổ.
Một màn này dọa Vũ Tiêu Kiếm Tôn cùng Thanh Long Thuỷ Tổ tê cả da đầu.
Bọn hắn đều là Thánh Nhân cảnh trung kỳ, kém xa Phổ Nghiễm.
Bọn hắn không thể nào hiểu được, vì sao tu vi của Lý Nguyên Bá chỉ có Thánh Nhân cảnh trung kỳ, lại có thể miểu sát Phổ Nghiễm.