Bên kia.
Hạ Oán Dạ rượt đuổi Như Lai mãi không thành công càng táo bạo.
Hạ Oán Dạ điên cuồng vung đao, hai tay thành tàn ảnh khiến người hoa mắt, đao khí nhiều không đếm hết trải rộng khung trời, mây lôi bị cắt từng lỗ hổng.
Như Lai dùng hai tay đánh tan đao khí, hô hấp bình ổn, hết sức bình tĩnh.
Như Lai lạnh nhạt nói:
- Ngươi quá yếu!
Ngữ điệu của Như Lai càng như vậy càng khiến Hạ Oán Dạ tức giận điên cuồng.
- A a a a a!!!
Hạ Oán Dạ rít gào, tóc dài bay rối, muôn vàn đao khí từ các góc độ chém hướng Như Lai, khiến Như Lai không có chỗ để né.
Hai tay Như Lai như gió vỗ nhanh quanh người, thoáng chốc vô số bóng chưởng màu vàng to như người lớn xuất hiện quanh thân y, rất nhanh bao phủ cả người y.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Muôn vàn đao khí và vô số bóng chưởng va chạm sinh ra vụ nổ động trời, ánh sáng chói lòa chiếu mặt đất, gió to cuốn đá vụn dưới đất lại.
Hạ Oán Dạ nhập ma bay hướng trung tâm vụ nổ, không chút sợ hãi mình bị thương.
Hạ Oán Dạ càng đánh càng giận, không tàn sát Như Lai thì không cách nào trút giận ra.
Từng lũ oán khí toát ra từ cơ thể Hạ Oán Dạ, quay quanh người gã. Trước ánh sáng chói lòa mơ hồ có bóng dáng khiến người kinh dị tựa như bóng quỷ bám trên lưng gã.
Cơ Vĩnh Sinh trầm trọng nói:
- Oán Thần sắp xuất thế!
Oán Thần
Tim Tần Quân rớt cái bịch. Mợ, thứ viễn cổ kia còn sống?
Tần Quân nhìn thật kỹ, tuy không thấy rõ bóng dáng Hạ Oán Dạ nhưng có thể thấy oán khí trên đỉnh đầu gã càng lúc càng đậm, có xu hướng thành hình người.
Cơ Vĩnh Sinh giải thích rằng:
- Trong cơ thể Oán Thần đao ẩn chứa một lũ thần hồn của Oán Thần, từng giây từng phút tằm ăn linh hồn túc chủ. Người này đã không thể quay đầu, định trước sẽ bị Oán Thần xóa sổ.
- Đáng sợ vậy sao? Có phải ngươi cũng làm vậy với trẫm?
- . . .
Tần Quân vừa đấu võ mồm với Cơ Vĩnh Sinh vừa căng thẳng xem cuộc chiến.
Oán Thần mạnh cỡ nào? Như Lai có chống chọi nổi không?
Bùm!
Hạ Oán Dạ bỗng bay ra từ trung tâm vụ nổ, xuyên qua từng tầng sóng bụi. Như Lai theo sát, hai người như mũi tên nhọn bay xuống đất, một trước một sau rớt xuống phế tích phía xa.
Chiến đấu rơi vào gay cấn.
Bên kia.
Đám người Lưu Trầm Hương tham chiến khiến bốn thị vệ Đại La Kim Tiên cảnh không phòng thủ nổi, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.
Ưu Công Tử nghiến răng hét to:
- Thả ta ra!
Ưu Công Tử bị Lưu Trầm Hương một tay bóp cổ giơ cao trên trời, mặc kệ gã vùng vẫy cỡ nào cũng không thể tránh thoát.
Lưu Trầm Hương phớt lờ Ưu Công Tử, cười lạnh nói với bốn thị vệ Đại La Kim Tiên cảnh:
- Tiểu chủ tử của các ngươi đã bị bắt, các ngươi chưa chịu trốn?
Vương Tiễn, Mông Điềm, Lý Tư, Long Đế, Dương Nhâm đã thành công kiềm chế, muốn cứu Ưu Công Tử chẳng khác nào nằm mơ.
Một thị vệ tức giận uy hiếp:
- Thả công tử nhà chúng ta ra! Các ngươi muốn đối địch với Cửu U Chi Địa sao!?
Nhìn khắp thiên hạ trừ Thiên Mệnh Điện, Thiên Tuyển Phủ ra có ai dám đối địch với Cửu U Chi Địa? Nếu dám thì sau này không có cả cơ hội siêu sinh.
Vương Tiễn châm chọc cười:
- Cửu U Chi Địa?
Vương Tiễn bỗng hư không vung tay phải hướng Ưu Công Tử, một luồng phong nhẫn bắn ra, phập một tiếng máu tung tóe, đầu rớt xuống.
Lộc cộc!
Đầu Ưu Công Tử lăn dưới đất, lăn tới đáy hố to bên cạnh.
Bốn thị vệ như bị sét đánh, thân thể run rẩy. Dù họ đội mũ cũng có thể đoán được họ làm biểu tình gì, chắc là tức điên và khó tin.
Lưu Trầm Hương hơi bất ngờ, không ngờ Vương Tiễn ra tay dứt khoát như vậy.
Vương Tiễn lạnh lùng cao ngạo nói:
- Bệ hạ đã nói bắt được Ưu Công Tử liền xử quyết!
Bên kia.
Tần Quân đứng trên tường thành trong đầu hệ thống bỗng vang lên gợi ý:
- [Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Sát ý của Ưu Công Tử. Đạt được một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần cơ hội triệu hoán quân đoàn Thần Ma! Cùng lúc đó biến thành đối địch với Cửu U Chi Địa, chọc giận Cửu U Âm Đế!]
Vì khoảng cách quá xa nên Tần Quân không thấy cảnh Ưu Công Tử bị giết, nghe tiếng hệ thống gợi ý làm hắn rất vui vẻ.
Đắc tội Cửu U Âm Đế?
Ha ha!
Hắn căn bản không sợ!
Ưu Công Tử muốn giết hắn, đây là gieo gió gặt bão!
Khóe môi Tần Quân cong lên, bẻ cổ cười nói:
- Xem ra thời gian chúng ta khai chiến với Cửu U Chi Địa càng lúc càng gần.
Dương Thiền đứng bên cạnh hắn kinh ngạc hỏi:
- Bây giờ đụng độ Cửu U Chi Địa có thích hợp không?
Dương Thiền không hiểu binh pháp nhưng nàng biết Nhan Vương Điện so với vật khổng lồ như Cửu U Chi Địa thì cách biệt rất xa.
Tần Quân nhún vai cười nói:
- Lấy chiến dưỡng chiến mới biến mạnh được.
Tiên nhân Sở Câu Hoài luôn là cái gai trong lòng Tần Quân.
Sở Câu Hoài biến mất rất có thể là đi thiên ngoại, hắn phải cố gắng biến mạnh lên.
Toàn thiên hạ đang truy nã Sở Câu Hoài vậy mà gã không bị người tìm ra, Tần Quân hơi khâm phục gã.
Tần Quân không biết rằng Sở Câu Hoài đã bị Nhiên Đăng bắt đi.
Một thị vệ của Ưu Công Tử tức giận quát:
- Ta liều mạng với các ngươi!
Bọn họ nhìn Ưu Công Tử từ nhỏ đến lớn, xem gã như hài tử của mình. Thấy Ưu Công Tử bị giết khiến đám thị vệ mất lý trí.
Trốn?
Bọn họ không hề suy nghĩ đến điều đó.
Trở lại đối mặt Cửu U Âm Đế cũng là một con đường chết.
Bốn thị vệ vận chuyển pháp lực muốn tự bạo nổ chết đám người Lưu Trầm Hương.
Chợt một bàn tay to màu vàng từ trên trời giáng xuống, là đến từ Như Lai. Y không chỉ lo đánh với Hạ Oán Dạ, còn chú ý bên nhóm Ưu Công Tử. Thấy bốn thị vệ định tự bạo, Như Lai trực tiếp vỗ chưởng.
Ầm!
Bàn tay vàng bá đạo tuyệt luân đập xuống bốn thị vệ, đám người Lưu Trầm Hương chưa kịp phản ứng đã bị chấn bay đi.
Một chưởng Đại La Thủy Tiên cảnh trung kỳ diệt gọn bốn Đại La Kim Tiên không hề khó khăn, huống chi người ra tay là Như Lai.
- Ui, Ưu Công Tử đã chết?
- Lớn chuyện rồi.
- Nhan Vương Điện bị điên sao? Dám giết cả Ưu Công Tử.
- Cửu U Âm Đế là loại người có thù sẽ trả.
- Nhan Vương Điện cũng thuộc kiểu không yên phận, trước khi cửu đế thiên hạ đến dám tuyên chiến, dã tâm khiến người không dám tưởng tượng!
Đám sinh linh xem trận chiến bàn tán xôn xao. Sinh linh bên trên Nhan Vương thành và binh sĩ trong chiến trường xoe tròn mắt.
Trong Yêu Khư cái tên Ưu Công Tử khá nổi, giết gã tương đương với hoàn toàn kết thù riêng với Cửu U Âm Đế.