Chẳng bao lâu, cơn chấn động ngừng lại, mọi thứ quy về bình tĩnh, trận chiến dường như đã chấm dứt.
Khi Tần Quân và Na Tra đi vào trong động, thì thấy một không gian ẩm ướt, rộng rãi vô cùng, Cửu Linh Nguyên Thánh đứng cạnh một địa hạ hồ, lẳng lặng đợi Tần Quân và Na Tra tới.
Tần Quân quét một vòng, nhưng không hề thấy bóng dáng của ai khác.
Hắn không khỏi trợn tròn mắt hỏi:
- Kẻ nọ đâu?
Trong lòng Tần Quân buồn bực không thôi, xem chừng tạm thời chưa thể biết được lai lịch của Tần Hoàng Giới.
Đúng lúc này, Cửu Linh Nguyên Thánh đột nhiên há miệng phun ra thứ gì, ánh sáng vàng chợt lóe lên, sau đó một bóng dáng co quắp xuất hiện dưới chân Cửu Linh Nguyên Thánh, gã nằm cuộn trên đất lạnh run rẩy, miệng lầm bầm không biết đang nói gì.
Tần Quân và Na Tra cùng trợn tròn mắt.
Nhổ kẻ địch từ miệng, cái hình ảnh này khiến cả hai đều choáng váng, làm Tần Quân và Na Tra suýt thì đơ ra không nghĩ thêm được gì nữa.
- Bệ hạ, ngươi có thể tra hỏi hắn, nhưng nhất định không được đến gần, tu vi của người này là Thái Ất Kim Tiên cảnh lục trọng.
Cửu Linh Nguyên Thánh liếm môi cười nói, Tần Quân và Na Tra nghe được gã nói vậy thì trợn tròn mắt.
Thái Ất Kim Tiên cảnh lục trọng?
Cao hơn Na Tra những một trọng.
Na Tra tổn thương sâu sắc, buồn bực vô cùng, tu vi cao hơn y một bậc mà còn bị Cửu Linh Nguyên Thánh dễ dàng khống chế, y sao có thể không buồn bực chứ?
Nhưng nếu có Hỗn Thiên Lăng, Càn Khôn Quyển rồi cả những pháp bảo khác trang bị quanh thân thì chiến lực của Na Tra không chỉ dừng lại ở Thái Ất Kim Tiên cảnh ngũ trọng.
Phẩm cấp pháp bảo càng cao, chiến lực được thêm vào lại càng lớn.
Thế giới Tây Du Ký và Phong Thần Bảng chính là thời đại của pháp bảo, ngoài ra, những câu chuyện thần thoại khác cũng khiến người ta chói mù mắt bởi đống thần khí, ma khí.
- Ngươi là ai, tiểu thế giới này có lai lịch thế nào?
Tần Quân trầm giọng hỏi, nhìn kỹ thì không biết người này đã bị giam bao lâu, bộ áo choàng tím rách rưới vô cùng, thậm chí còn cáu đen lại, rất giống Dịch lão đầu, nhưng kẻ này thoạt nhìn lại không hề già nua, râu quanh miệng được buộc lại, nom chừng đã từng phải sống khổ rất nhiều.
Trước câu hỏi của Tần Quân, người đàn ông áo rách vẫn cứ cuộn mình trên đất, run lẩy bẩy.
Cảnh này khiến Tần Quân không khỏi nhíu mày, dù gì cũng là Thái Ất Kim Tiên cảnh lục trọng, là cường giả, có cần phải chán đời thế không?
Chẳng nhẽ bị Cửu Linh Nguyên Thánh dọa sợ?
Tần Quân nhìn về phía Cửu Linh Nguyên Thánh với vẻ cổ quái, bị hắn nhìn như vậy, trên mặt Cửu Linh Nguyên Thánh lộ vẻ xấu hổ, gã trầm giọng quát:
- Bệ hạ nhà ta hỏi ngươi kìa, nếu không muốn chết thì mau ngoan ngoãn kể hết sự thật!
Vừa nghe Cửu Linh Nguyên Thánh mở miệng, người đàn ông áo rách liền run lên, lẩy bẩy nói:
- Ta chỉ nhớ...ta là Thiên Giác...
- Vậy lai lịch của tiểu thế giới này là gì?
Tần Quân hỏi tiếp, chẳng nhẽ tên này bị giam lâu quá nên thiểu năng rồi?
Thiên Giác run rẩy đáp lại:
- Không nhớ...
Sắc mặt Tần Quân sầm lại, sau đó, dù hắn hỏi gì thì Thiên Giáp đều đáp không biết, thằng nhãi này bị giam tới lú lẫn rồi, lại thêm vụ ra tay của Cửu Linh Nguyên Thánh, nuốt trọn gã vào, khiến gã sợ đến nỗi suýt vỡ mật, đến giờ vẫn còn ngây ngây ngơ ngơ.
Cuối cùng, Tần Quân đành bỏ cuộc, trước hết liền cho Na Trà dò tìm xem có thứ gì có giá trị không,
- Bệ hạ, mau qua đây nhìn.
Chẳng mấy chốc, giọng Na Tra đã vang lên từ trong góc, khiến Tần Quân tò mò vô cùng.
Tần Quân đi tới phía sau của Na Tra thì thấy được trên vách tường có hơn mười chữ cái kỳ quái, nom như nòng nọc, lại cong cong như rắn, không thể đọc hiểu được.
- Gì thế?
Tần Quân nghi ngờ hỏi.
Na Tra đáp bằng giọng nghiêm trọng:
- Ta cũng không biết, nhưng có thể nhận ra giữa những hàng chữ này chứa đầy uy áp, thần thức vừa quét qua liền choáng váng.
Cửu Linh Nguyên Thánh dẫn Thiên Giác đi qua, vừa thấy mười chữ trên vách đá, Cửu Linh Nguyên Thánh liền nhíu mày.
Thiên Giác thì vội che mặt, không dám nhìn lên vách đá.
Tần Quân cố dằn cơn tò mò xuống, dùng thần thức nhìn lên vách đá, chỉ trong nháy mắt, hắn đã thấy óc mình như nổ tung!
- Gần trong gang tấc mà như biển trời cách biệt, súc địa thành thốn, hư bộ vạn lý, huyền diệu vô song...
Một giọng nói như đến từ tuyên cổ Hồng Hoang vang lên trong đầu Tần Quân, chỉ trong nháy máy, luồng ký ức khổng lồ điên cuồng tràn vào óc hắn.
Cùng lúc ấy, Tần Quân nhắm rịt hai mắt lại, những chữ cái kỳ quái trên vách động tỏa kim quang, rồi bay khỏi bức vách, quây quanh Tần Quân, cảnh này khiến Na Tra cùng Cửu Linh Nguyên Thánh trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?
Thiên Giác cũng hoảng hốt la lên:
- Sao chuyện này có thể xảy ra! Sao hắn lại có tư cách tiếp nhận Đại Đạo Bí Tự truyền thừa!
Đại Đạo Bí Tự?
Cửu Linh Nguyên Thánh cùng Na Tra liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nét nghi hoặc từ ánh mắt của người kia.
- Đại Đạo Bí Tự là gì?
Cửu Linh Nguyên Thánh một tay túm lấy Thiên Giác giơ lên cao, hỏi.
Na Tra nhìn chằm chằm những con chữ kim sắc kỳ quái đang xoay quanh Tần Quân, chau mày, y có thể cảm nhận được sự áp chế khủng khiếp từ những con chữ này, nếu dám lại gần, chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng.
- Đại Đạo Bí Tự chính là Đại Đạo Bí tự!
Thiên Giác tội nghiệp hô lên, khiến Cửu Linh Nguyên Thánh giận dữ quăng đi, cơ thể gã đập lên vách động, khiến cả ngọn núi rung chuyển.
...
Tần Quân từ từ tỉnh táo lại, hắn mở to mắt, hiện bản thân bị vây trong một thế giới trống rỗng, ngoài một màu trắng xóa thì chẳng còn bất cứ màu sắc hay vật thể nào, chung quanh tĩnh lặng, bầu không khí quỷ dị vô cùng.
- Đây là đâu...?
Tần Quân mê mang nhìn tứ phía, chẳng mấy chốc, hắn liền nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê.
Chẳng nhẽ vách tường kia lại tồn tại một pháp trận cấm chế?
Tần Quân lạnh gáy nghĩ, nếu không thì sao hắn lại ở nơi này chứ?
Hắn nhéo mặt mình theo bản năng, chẳng có cảm giác gì cả, xem chừng nơi này không phải hiện thực.
- Đại đạo tam thiên, vạn pháp quy cửu...
Giọng nói thần bí khi nãy lại vang lên, nó mênh mang như đã trải qua vô số kỷ nguyên, khiến người ta dễ dàng lạc mất tâm chí.
- Ngươi là ai?
Tần Quân trầm giọng hỏi, trong lòng bồn chồn bất an, hắn muốn rời khỏi cái thế giới trống rỗng này nhưng không thể, đến thần thức cũng không tản ra được, như thể hắn lại trở thành một phàm nhân tầm thường.
- Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!
- Trận đạo bí tự, tâm lĩnh thần hội!
Giọng nói kia chẳng thèm để ý tới câu hỏi của Tần Quân, cứ thế tự nói, khiến Tần Quân cảm thấy kỳ lạ không thôi!