- Chẳng lẽ . . .
Thanh Hồ Vương chợt nhớ lúc trước mình trúng Tử Tuyệt Đao, khi đó gã chưa phát hiện có gì khác lạ, bây giờ ngẫm lại rất là hối hận.
Không được, phải đi thôi!
Thanh Hồ Vương cắn răng thầm nghĩ, gã không thể đánh chết Tần Quân trong thời gian ngắn, cứ tiếp tục dây dưa sẽ có hại cho gã. Thanh Hồ Vương phải nhanh chóng xua tan ma khí trong người, không thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Thanh Hồ Vương xoay người chạy nhanh trong hư không, tốc độ chạy trốn rất nhanh. Tần Quân dở khóc dở cười nhìn, nhưng hắn không dám đuổi theo. Nếu dồn ép Thanh Hồ Vương quá mức không chừng sẽ liều ngọc đá đều nát, khi đó lớn chuyện.
Yêu thú, yêu cầm thấy Thanh Hồ Vương chạy trốn thì cũng chạy tứ tán.
Các tu sĩ xoe tròn mắt nhìn nhau, sau đó hò reo ầm ĩ.
- Thanh Hồ Vương trốn! Chúng ta thắng rồi!
- Hắn là ai? Lợi hại quá, bức ép Thanh Hồ Vương rời đi.
- Thanh Hồ Vương sợ rồi, có lẽ ở lại sẽ bị hắn giết!
- Anh hùng! Nhờ có hắn không thì chúng ta không sống được!
Các tu sĩ hưng phấn, kích động, không dám tin la hét, rất nhanh họ bao quanh Tần Quân.
Tần Quân không đi ngay, hắn không phải Khăn Quàng Đỏ hay Lôi Phong, làm chuyện tốt phải để lại tên.
Các tu sĩ đến trước mặt Tần Quân, kích động cảm ơn hắn, có người nức nở. Cuộc đời muôn màu biểu hiện tại đây, khiến Tần Quân rất xúc động.
Tần Quân vỗ ngực cao giọng nói:
- Các vị yên tâm, ta tên Biên Hải, chắc trong các người có một số nghe qua rồi. Ta chắc chắn sẽ hạ gục yêu tộc, trả lại bầu trời trong xanh cho nhân tộc ta! Đây không phải lời hứa mà là nghĩa vụ, kẻ quấy nhiễu an ninh của nhân tộc ta thì dù xa cũng phải tru!
Tần Quân nói năng dõng dạc, leng keng, khiến người nghe sôi trào máu nóng.
Biên Hải?
Một số người càng kích động. Trong thôn trấn vùng ven biển Biên Hải đang rất nổi tiếng. Đại chiến hai tộc người, yêu đã bắt đầu, chỉ có Biên Hải đứng ra, vào phút then chốt này Biên Hải trở thành hy vọng của nhiều người.
Sau đó Tần Quân giúp đỡ các tu sĩ cứu người còn sống trong thành.
Trong trữ vật giới của Tần Quân có nhiều đan dược trị thương, hắn không chút keo kiệt lấy ra. Ngày càng nhiều người cảm động đến rơi nước mắt, có người quỳ xuống lạy Tần Quân nhưng bị hắn nâng lên ngay, hành động đó khiến người càng có hảo cảm với hắn.
Mãi khi màn đêm buông xuống Tần Quân mới trở về.
Tần Quân về Biên Hải thôn, đa số thôn dân đã ngủ. Tần Quân lặng lẽ về nhà gỗ của mình, với tu vi của hắn dễ dàng không để thôn dân phát hiện.
Tần Quân ngồi xếp bằng trên giường gỗ, hít sâu:
- Phù.
Trận chiến hôm nay khiến Tần Quân sung sướng đầm đìa, vì hắn dùng hết thế võ, các loại thần thông, kết cục cũng rất thành công đuổi Thanh Hồ Vương chạy vắt giò lên cổ.
Tần Quân nghiệm lại chi tiết chiến đấu, phát hiện may nhờ hắn đột phá Bất Diệt Thánh Thể đệ tứ trọng Lực Bạt Sơn Hề, không thì cảnh giới của hắn không cản nổi cái đuôi của Thanh Hồ Vương quất.
Tần Quân vui vẻ thầm nghĩ:
- Xem ra phải đi tiếp con đường thể tu.
Nếu Tần Quân đi đường pháp tu, tinh thông các loại thần thông phép thuật, bị Thanh Hồ Vương gần người thì chắc chắn bị diệt gọn ngay. Tần Quân sâu sắc hiểu rõ lực lượng của mình mạnh cỡ nào, ít ra khiến cường giả Chân Tiên cảnh ăn đau.
Nếu đột phá Bất Diệt Thánh Thể đệ ngũ trọng Pháp Thiên Tượng Đại thì sẽ như thế nào?
Nghe nói Bất Diệt Thánh Thể còn có ba trọng, Tần Quân khó thể tưởng tượng ba trọng tiếp theo khủng bố cỡ nào nữa. Không chừng hắn có thể dựa vào Bất Diệt Thánh Thể thân thể vượt qua Viên Hồng, Dương Tiễn, hay cả Tôn Ngộ Không.
Nghĩ đến đây lòng Tần Quân hừng hực lửa, máu nóng sục sôi.
Cơ Vĩnh Sinh nghi ngờ hỏi:
- Bộ công pháp luyện thể này của ngươi rất tinh diệu, lấy đâu ra vậy?
Tần Quân vênh váo bảo:
- Phật nói không thể nói.
Chiến thần Thánh Đình còn bảo là Bất Diệt Thánh Thể rất ghê gớm, xem ra hắn đã nhặt được bảo bối.
Nhưng Tần Quân ngẫm lại công pháp này là phụ vương của Tiểu Ly truyền dạy, nói lên long tộc Nam Tận Hải đều tu hành công pháp này thì hắn hết đắc ý.
Tần Quân không biết rằng hắn đã suy nghĩ nhiều, Bất Diệt Thánh Thể là một trong các bí pháp của long tộc Nam Tận Hải, ít người luyện được. Tiểu Ly là kỳ tài tuyệt thế, chỉ số ít rồng luyện được.
Cơ Vĩnh Sinh hợp thời nhắc nhở tránh cho Tần Quân lật thuyền trong mương:
- Chờ lần sau đánh nhau chắc chắn Thanh Hồ Vương sẽ đề phòng thần thông của ngươi, khi đó ngươi sẽ gặp rắc rối.
Tần Quân nhún vai cười nói:
- Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.
Tần Quân cảm giác thời cơ khởi động lại Mệnh Vận Chi Luân nằm trên người Thanh Hồ Vương.
Cơ Vĩnh Sinh nói một câu làm mắt Tần Quân sáng rực:
- Ta truyền dạy một thần thông vô thượng cho ngươi, nhớ là đừng tùy tiện sử dụng nó trước mặt cường giả từ Đại La cảnh trở lên.
Thánh Đình từng lợi hại đến mức trời muốn tiêu diệt, thực lực của Cơ Vĩnh Sinh là không thể nghi ngờ, y nói là thần thông vô thượng thì biết thần thông này ghê gớm cỡ nào.
Cơ Vĩnh Sinh cao giọng quát:
- Thần thông này tên là Đại Đạo Sinh Thiên Luân!
Trong phút chốc ký ức khổng lồ điên cuồng rót vào đầu Tần Quân.
Đại Đạo Sinh Thiên Luân!
Ý thức của Tần Quân ngừng lại trên năm chữ này sau đó chìm vào hỗn độn.
***
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, trời vừa sáng không lâu tin Thanh Hồ Vương bị Biên Hải hạ gục như cơn lốc thổi quét vùng ven biển. Nơi tin tức đi qua để lại tiếng kinh kêu và hoan hô.
- Biên Hải lợi hại dữ vậy?
- Đúng rồi, nghe nói Biên Hải là thần tiên giáng trần, người đầy bản lĩnh đánh Thanh Hồ Vương không thở nổi.
- Đúng, nghe nói Thanh Hồ Vương cầu xin, thừa dịp Biên Hải thả lỏng mới chạy trốn được.
- Biên Hải lợi hại như vậy?
- Quân đoàn dưới tay Biên Hải cũng ghê gớm!
Lời đồn truyền tai nhau, cái tên Biên Hải có xu hướng thần hóa, dường như Biên Hải là nhân vật không gì làm không được.
Không phải có người cố ý thổi phồng mà vì trong tình cảnh này cần thần xuất hiện, mang hy vọng đến cho người.
Tin tức truyền vào tai Lý Đạt, vẻ mặt gã không dám tin, bản năng lao ra nhà gỗ chạy tới nhà gỗ của Tần Quân, thấy mấy chục thôn dân đang tụ tập trước cửa nhà.
Phía trước đám đông là từng dải ánh sáng phát ra từ nhà gỗ của Tần Quân.
Giọng Tần Quân trang trọng truyền ra:
- Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Đạo sinh người, đạo sinh đất, đạo sinh trời. Thiên đạo luân hồi, thiên luân . . .
Các thôn dân ngó nhau.
Thiết Kình Thiên, Thủ Tâm ở trong đám đông thì trầm tư sờ cằm, ra chiều đăm chiêu, dường như nghe hiểu cái gì.