Mấy dòng khí vòng quanh Hình Thiên tựa như giao long, gã hứng lấy sóng khí Đại La Kim Tiên khó thể ngăn cản xông vào Thái Dương Chân Hỏa hừng hực.
Đông Hoàng Thái Nhất ở trên cao nhe răng cười:
- Thứ không biết tự lượng sức mình, bằng vào ngươi cũng muốn đấu với bản hoàng?
Không hiểu sao Đông Hoàng Thái Nhất ghét hơi thở của Hình Thiên, cái ghét này đến từ sâu trong ký ức.
Đông Hoàng Thái Nhất chợt khom người lao xuống, chui vào biển lửa.
Khoảng chách hai người rút ngăn lại, ánh mắt giao nhau thấy sát ý trong mắt đối phương.
Đông Hoàng Thái Nhất mạnh hơn gấp trăm lần nhưng Hình Thiên không sợ, gã chỉ muốn xé nát Đông Hoàng Thái Nhất ra.
Bùm!
Đông Hoàng Thái Nhất huơ chưởng phải đập trúng Càn Thuẫn. Khí huyết của Hình Thiên cuộn trào, máu chảy ngược lên cổ họng, nhiều khúc xương gãy, người rớt xuống thoát khỏi biển lửa rơi nhanh đập xuống đất.
Trong tầm nhìn của Hình Thiên mơ hồ thấy bóng dáng Đông Hoàng Thái Nhất.
Hình Thiên không cam lòng, gã muốn cưỡng ép ổn định thân hình nhưng không thể:
- Chết tiệt!
Bỗng có một bàn tay ấn lưng Hình Thiên, như có lực lượng vô tận ngừng thế rơi cho gã.
Hình Thiên quay đầu nhìn, là Bồ Đề Tổ Sư.
Mặt Bồ Đề Tổ Sư lạnh băng khác hẳn thường ngày, nhẹ giọng nói:
- Tiếp theo hãy giao cho ta.
Bồ Đề Tổ Sư rót pháp lực vào người Hình Thiên cầm máu chữa thương cho gã, mắt lão nhìn Đông Hoàng Thái Nhất sừng sững trong biển lửa.
Mắt Hình Thiên tràn đầy không cam lòng nhìn thân hình Đông Hoàng Thái Nhất, gã không ngờ mình chẳng có chút sức chống cự trước Đông Hoàng Thái Nhất.
Vèo!
Một bóng áo đỏ chợt bay ra khỏi cát bụi, là Thiên Mệnh Đại Đế.
Dù thấy biểu hiện khủng bố của Đông Hoàng Thái Nhất nhưng Thiên Mệnh Đại Đế không sợ hãi, ngược lại chiến ý cao vút.
Thiên Mệnh Đại Đế mắt lóe tia sáng, khóe môi nhếch cao, áo đỏ bay phần phật:
- Ta chống mắt xem ngươi mạnh cỡ nào!
Trong cát bụi đài cửu đế ngừng rơi.
Tần Quân trầm giọng nói với Hắc Điệp Tiên Tử:
- Nàng hãy ở chỗ này!
Tần Quân nhảy vọt lên trên. Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn, Thạch Cảm Đương, Kim Quang Thánh Mẫu, Bằng Ma Vương, Quỷ Cốc Tử vội theo sau.
Bằng Ma Vương sốt ruột khuyên:
- Bệ hạ, không thể đến gần!
Tần Quân kiên quyết nói:
- Trẫm phải lên!
Hình Thiên chiến đấu đẫm máu vì hắn, sao hắn có thể núp ở phía dưới?
Dù hắn đi lên không giúp được gì nhưng phải bày ra thái độ.
Tôn Ngộ Không lấy Kim Cô Bổng ra, nhe răng cười nói:
- Ta sẽ bảo vệ bệ hạ thật tốt!
Tôn Ngộ Không đã cảm giác máu của mình sôi trào. Đông Hoàng Thái Nhất biểu hiện ra thực lực vượt xa hiểu biết của y, khiến Tôn Ngộ Không chiến đấu cả đời vô cùng hưng phấn.
Đám người Dương Tiễn không nói nhưng theo sát bên Tần Quân.
Hắc Điệp Tiên Tử nhìn bóng dáng đám người Tần Quân, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng và sốt ruột, nhưng nàng hiểu mình không thể thay đổi quyết định của hắn.
Kiếm Chủ nhìn trời đêm:
- Cửu đế thiên hạ!
Bảy thanh kiếm sau lưng Kiếm Chủ cùng ra khỏi vỏ, gã đạp không tiến lên.
Viêm Hoàng, Cửu U Âm Đế cùng xông lên, dù họ sợ thực lực của Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhiên Đăng mang theo Sở Câu Hoài. Hạn Bạt dẫn Từ Trọng Sinh lao ra cát bụi. Đinh Võ Tướng cắn răng nhảy lên theo.
Cửu đế tụ tập trên hư không.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng ngạo nghễ trên biển lửa nhìn xuống đám người Tần Quân, cuồng cười:
- Cửu đế thiên hạ, bản hoàng muốn làm đệ nhất, ai dám không tôn?
Lời Đông Hoàng Thái Nhất nói rõ ràng truyền vào tai tất cả sinh linh. Dám sinh linh rải rác các góc thiên địa nhìn lên thần hình thần uy như vầng mặt trời.
- Hắn thật sự là Yêu Hoàng?
- Không ngờ người mạnh nhất đương thời là hắn.
- Thiên Mệnh Đại Đế cũng bị lu mờ nổi bật.
- Chúng ta nên trốn hay tiếp tục xem cuộc chiến?
- Trốn cái con mắt! Đây là trận chiến tranh vị trí cửu đế thiên hạ!
Tất cả sinh linh rất căng thẳng, không có hùng chủ nào áp chế Đông Hoàng Thái Nhất được sao?
Thiên Mệnh Đại Đế bay đằng trước nhất, cười quát:
- Yêu Hoàng, đệ nhất đương thời không phải là ngươi!
Đông Hoàng Thái Nhất nghe vậy nhìn Thiên Mệnh Đại Đế chằm chằm, nhếch mép cười khinh miệt.
Hai vị hùng chủ tự nhận mình vô địch thiên hạ rốt cuộc sắp quyết chiến.
Tần Quân bay nhanh đến trước mặt Hình Thiên, lấy một viên Đại La Phục Nguyên Đan ra đút vào miệng gã.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Ngươi hãy dưỡng thương trước.
Tần Quân thầm thở dài, tuy Hình Thiên rất mạnh nhưng vẫn thua xa Đông Hoàng Thái Nhất, may mắn gã không bị gì.
Hình Thiên nghiến răng nói:
- Ta còn có thể chiến, bệ hạ.
Hình Thiên đã có thể một mình lơ lửng trên trời.
Tần Quân phất tay nói:
- Trẫm hiểu tâm ý của ngươi, chờ chút đi.
Thù sâu biển máu giữa hai tộc vu yêu là thứ luân hồi không thể xóa nhòa, nhưng Tần Quân không thể để Hình Thiên đi chịu chết nữa.
Bồ Đề Tổ Sư chậm rãi bay hướng Đông Hoàng Thái Nhất, không đánh ngay vì Thiên Mệnh Đại Đế bay trước mặt lão.
Hai cường giả tuyệt thế cách nhau càng lúc càng gần, tam túc Kim Ô lại hiện ra sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất.
Thiên Mệnh Đại Đế dâng lên pháp lực như vòi rồng màu trắng vòng quanh người, gã lật tay lấy ra một cây đàn cầm cổ, bề mặt như máu, dài nửa trước. Sát ý kinh khủng phát ra từ huyết cầm.
Đông Hoàng Thái Nhất cười cợt:
- A? Thì ra ngươi có điều dựa vào.
Giây sau ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất trở nên sắc bén, tay phải ấn xuống dưới.
Tam túc Kim Ô hót vang lao xuống Thiên Mệnh Đại Đế.
Tam túc Kim Ô nhanh chóng biến lớn, giương cánh năm ngàn trượng che lấp trời đêm, tựa như mặt trời rơi.
Thiên Mệnh Đại Đế mặt không đổi sắc, hai tay lướt nhanh trên dây đàn. Vô số huyết nhẫn bắn ra, mỗi huyết nhẫn dài mấy chục trượng liên tục đánh vào người tam túc Kim Ô như những ngôi sao nổ, cực kỳ đồ sộ. Thiên địa lại biến thành ban ngày, cuồng phong gào thét mấy trăm dặm thổi tan cát bụi, các sinh linh sợ hãi.
Tam túc Kim Ô siêu khủng bố nhưng bị Thiên Mệnh Đại Đế chặn lại.
Tuyệt Thiên Nguyên rung lắc dữ dội, sinh linh mấy chục vực xung quanh cảm nhận uy áp khiến linh hồn run rẩy.
Các vực thảo luận:
- Trời, Tuyệt Thiên Nguyên đã xảy ra chuyện gì?
- Uy áp khủng bố như vậy, là ai đang chiến đấu? Không lẽ là Thiên Mệnh Đại Đế?
- Hội trăm hùng đã phát triển đến trình độ nào?
- Thật muốn đi xem chiến đấu, nhưng sợ chết quá.
- Vực của chúng ta có bị lan đến không đây?
Các sinh linh ngẩng đầu là có thể thấy biển mây cuồn cuộn trong trời đêm, dường như bầu trời tùy thời sụp xuống, bất an và khủng hoảng tràn ngập.
Thiên Mệnh Đại Đế cười nói:
- Mấy vạn năm dài ta rốt cuộc gặp đối thủ đáng để dốc hết sức chiến một trận!
Mắt Thiên Mệnh Đại Đế lạnh băng, áo đỏ và huyết cầm như hòa làm một, khí thế của gã như kiếm bén đâm trời, khiến người không cách nào bỏ qua.