Tần Quân cười to bảo:
- Diệt âm binh là được rồi!
Có Vô Chi Kỳ tham gia chia sẻ nhiều áp lực, đương nhiên đối mặt Cửu U Âm Đế, Nhiên Đăng, Kiếm Chủ thì kém xa.
Ai ngờ giây sau Vô Chi Kỳ lao vào bốn người Cửu U Âm Đế.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Xích sắt đung đưa, Vô Chi Kỳ từ trên đầu sóng nhảy lên, giơ cao nắm đấm phải xẹt qua hơn mười dặm muốn một đấm đánh nát bốn người Cửu U Âm Đế.
Cửu U Âm Đế tức giận hừ mũi:
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Một con cửu u long khí đánh hướng Vô Chi Kỳ, hóa thành rồng đen dài ngàn trượng dữ tợn khủng bố.
Vô Chi Kỳ không chút sợ hãi, nhe răng cười đám xuống.
Bùm!
Nắm đấm thịt đánh vào đỉnh đầu rồng đen, cửu u long khí nổ tung, Vô Chi Kỳ bị hất bay nhưng lộn mèo giữa hư không ổn định thân hình.
Vô Chi Kỳ vung vẩy nắm đấm phải tê dại, hùng hổ nói:
- Rất mạnh!
Nhưng vẻ mặt Vô Chi Kỳ không sợ chút nào, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Kiếm Chủ, Nhiên Đăng không vì Vô Chi Kỳ mà ngừng đánh, ngược lại càng đánh túi bụi. Mặt đất không ngừng nứt ra, các tia chớp giáng xuống tựa như tận thế đến.
Binh sĩ Nhan Vương Điện, đại quân Cửu U trốn đi, sợ bị bọn họ lan đến.
Tần Quân, Cửu U Âm Đế tức ngực nhìn.
Cửu U Âm Đế vừa dùng cửu u long khí cản Vô Chi Kỳ ngoan cường tấn công vừa mắng:
- Sau khi kết túc trận chiến này bổn tọa sẽ đi Tiệt Giáo cung, Kiếm Đình một chuyến!
Tiệt Giáo cung là thế lực Nhiên Đăng sáng lập, Kiếm Đình là hang ổ của Kiếm Chủ.
Nghe Cửu U Âm Đế uy hiếp nhưng Nhiên Đăng, Kiếm Chủ vẫn lơ đẹp, hăng hái chiến đấu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất không ngừng nứt ra phối hợp huyền lôi đầy trời dường như thiên địa tùy thời tan vỡ.
Tần Quân hùng hổ nói:
- Chờ Lão Quân của trẫm đến sẽ cho các ngươi kêu ba ba!
Dương Thiền đứng gần đó nghe vậy rùng mình.
Lão Quân?
Không lẽ là Thái Thượng Lão Quân kiếp trước?
Dương Thiền lắc đầu cười nói:
- Lão Quân là đại năng thần thông quảng đại, sao chết đi đầu thai được?
Đám Thần Ma được triệu hoán ra đều có ký ức sống ở thế giới này, tương đương với lại sống một kiếp.
Dương Thiền ký ức khắc sâu về Lão Quân, Thánh Nhân đứng trên chư thiên vạn giới, Thiên Đế cũng phải tôn kính.
Dương Thiền cho rằng mình suy nghĩ lung tung, nếu Lão Quân đến chiến trường thì những người gọi là cường giả không bằng một móng út.
Tần Quân rất giận nhưng không có cách nào, Thái Thượng Lão Quân không đến cứu thì không có cách đuổi Kiếm Chủ, Nhiên Đăng đi được.
Nhiên Đăng bắt đầu dốc sức, sau khi quen thuộc chiêu số của Kiếm Chủ thì lão chuyển sang phản công.
Phẩm cấp của Càn Khôn Thước không thua gì kiếm của Kiếm Chủ.
Đinh!
Nhiên Đăng quay người vung Càn Khôn Thước, một thước đập vào song kiếm của Kiếm Chủ, lực lượng khủng bố đánh bay kiếm. Nhiên Đăng theo sát, được thế không tha người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mây sấm không ngừng cuồn cuộn, Nhiên Đăng, Kiếm Chủ di chuyển, tia chớp liên tục giáng xuống. Tia chớp giáng tới đâu là nền đất vỡ ra, binh sĩ hai quân chạy cuống cuồng.
Nền đất Yêu Khư rung lắc dữ dội, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy mặt đất nứt ra mảng lớn, binh sĩ hai bên giết tới mất lý trí nên không chú ý thấy.
Trong mắt của họ chỉ thấy kẻ địch, trong lòng chỉ biết giết địch.
Như Lai khẽ niệm:
- A di đà phật . . .
Như Lai hơi lúng túng, nhìn Nhiên Đăng, Kiếm Chủ đại chiến, y và Cửu U Âm Đế do dự không biết nên đánh ai. Hai người liếc nhau, lòng rất khó chịu. Rõ ràng bọn họ mới là nhân vật chính, hiện tại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cửu U Âm Đế không kiên nhẫn phất tay, lại đánh bay Xích Khào Mã Hầu. Cửu U Âm Đế rất muốn một bàn tay đập chết Xích Khào Mã Hầu. Nhưng bây giờ thế cục căng thẳng, Cửu U Âm Đế tập trung chú ý vào Nhiên Đăng, Kiếm Chủ.
Đám sinh linh xem cuộc chiến bàn tán sôi nổi:
- Kiếm Chủ và Nhiên Đăng mạnh hơn Cửu U Âm Đế?
- Ngươi bị mù sao? Bọn họ không ai thắng ai!
- Nhan Vương Điện và Cửu U Chi Địa đều không ổn rồi.
- Nhiên Đăng quá mạnh, đầu tiên là đánh với Như Lai, Cửu U Âm Đế giờ chiến cùng Kiếm Chủ, vô địch rồi.
- Nói đến thì Nhiên Đăng từ đâu chui ra? Cảm giác tự dưng xuất thế.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ buộc lòng phải rút lui, mặt đất bên dưới không ngừng sụp đổ, lộ ra lỗ đen sâu không thấy đáy, dường như đã đến lòng đất.
Đường chân trời phía tây có nam nhân áo đỏ chậm rãi đi tới. Khuôn mặt điển trai, đầu chân mày hờ hững, cảm giác ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, đó là Thiên Mệnh Đại Đế.
Thiên Mệnh Đại Đế cau mày lẩm bẩm:
- Mấy người kia quá mức.
Thiên Mệnh Đại Đế nhìn ra được đất đai Yêu Khư không chịu nổi gánh nặng, nếu tiếp tục đánh sẽ bị hủy Yêu Khư, thậm chí ảnh hưởng vực khác.
Nhìn như không ảnh hưởng lớn đến toàn thiên địa, Thiên Mệnh Đại Đế không phải hạng người nhân từ, nhưng gã biết một đạo lý. Nếu trận chiến này truyền ra, sau này cường giả đỉnh cao khác sẽ rục rịch tham gia vào thế đại tranh, hôm nay là Yêu Khư, ngày mai có lẽ là Vô Tận Chi Hải, Phần Khư, thiên đạo sớm muộn gì tiêu tùng.
Thiên Mệnh Đại Đế muốn phá trời nhưng không muốn thấy thiên địa này bị hủy, hôm nay gã phải ra tay, thuận tiện cho người đời cảnh cáo.
Có thể tranh đấu nhưng không thể nguy hại thiên địa.
Thiên Mệnh Đại Đế vừa nghĩ vừa chậm rãi đi tới, hơi thở như người thường không hấp dẫn bốn người Cửu U Âm Đế chú ý.
Ánh lửa đầy trời, lôi điện lấp lánh, không có sinh linh chú ý Thiên Mệnh Đại Đế đến.
Nếu hạng nhất đương thời xuất hiện sẽ dẫn đến chấn động lớn.
Thiên Mệnh Đại Đế đi không mau, gã không vội ra tay ngay, quan sát Tần Quân ở trong chiến trường.
Thiên Mệnh Đại Đế thì thào, mắt tràn đầy tò mò:
- Đó là Nhan Đế sao? Khá trẻ.
Nhan Đế này giống Tần Thánh Đế, còn trẻ đã gầy dựng thế lực to lớn. Nhưng Thiên Mệnh Đại Đế không tin cường giả trong thiên hạ đều đổi khẩu vị, thích đầu vào dưới trướng con nít hôi sữa.
Cơ Vĩnh Sinh lên tiếng:
- Có người đang nhìn trộm ngươi!
Tần Quân nhướng mày, hai tay lại vung Đại Chu Thiên Phục Hải Chưởng.
Tần Quân không để bụng:
- Bốn phía toàn là kẻ địch, có người nhìn ngó là chuyện thường.
Tần Quân đang sốt ruột Kiếm Chủ, Nhiên Đăng khi nào mới đi, hai tên gây chuyện!
Tần Quân hận ngứa răng, thầm bực sao Thái Thượng Lão Quân chưa đến, Vô Chi Kỳ đã tới lâu rồi.
Cơ Vĩnh Sinh trầm trọng nói:
- Người nhìn trộm ngươi rất mạnh, sâu không lường được, phải cẩn thận.
Tần Quân nghe vậy thầm bất an.
Đệt, không lẽ lại có cường giả tuyệt thế xen vào nữa?
Một lão đạo sĩ từ phương đông đi tới, mái tóc bạc, đạo bào xám trắng mộc mạc, tay cầm phất trần. Lão đạo sĩ nhìn chiến trường phía trước, mặt không biểu tình.