Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 574: Chương 574: Đại thế đã thành (2)




Tần Quân gật đầu, xoa cằm bắt đầu chìm vào suy tư.

Từ nay tới Quan Thiên Đại Hội chỉ còn có bảy ngày.

Có thể nói là thời gian cấp bách, không biết hắn có thể đột phá được Địa Tiên cảnh trước thời điểm đó hay không.

- Các ngươi bắt đầu chuẩn bị cho trẫm, ngày mai trẫm sẽ bế quan đột phá Địa Tiên cảnh!

Tần Quân nói với ngữ khí ngập tràn khí phách.

- Vâng!

Hai người trăm miệng một lời đáp, từ sau khi trở thành tử trung của Tần Quân, thái độ của Dịch lão đầu với Tần Quân cũng ngày càng cung kính, tuy rằng đa số thời điểm lão vẫn cợt nhả như xưa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Sau một canh giờ, một đám người bay vào từ các cổng Thánh Thành, trong đó không ít người có khí tức tu vi vô cùng cường đại.

- Ha ha ha! Đây chính là Thánh Thành sao? Đúng là không giống với dưới kia.

Hồng Hài Nhi hưng phấn cười to nói, khí tức Chân Tiên cảnh ngũ trọng không hề thu lại chút nào.

Lý Nguyên Bá cũng phấn khích không thôi, cứ hò hét liên tục làm cho Kim Bằng quân đi sau gã xấu hổ, ai nấy đều làm bộ không quen biết gã.

Kim Bằng quân đều là con trai con gái nuôi của Lý Nguyên Bá, tuy rằng chỉ có hơn một trăm người nhưng tu vi đều từ Hóa Hư cảnh trở lên, thậm chí không thiếu Địa Tiên cảnh, sắp xếp vào các cơ quan trong Thánh Triều cũng thỏa đáng.

Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương tốc độ nhanh nhất, trong chớp mắt đã lên đến Thánh Hoàng Phong, hội hợp với Tần Quân đang đứng trên vách đá quan sát Thánh Thành.

- Tham kiến bệ hạ!

Một thần một yêu kích động hô to, Tần Quân mỉm cười đỡ hai người bọn họ đứng lên.

Tần Quân chỉ xuống Thánh Thành phồn hoa tráng lệ bên dưới, cười nói:

- Về sau toàn bộ nhân tộc Nam Vực chính là giang sơn của trẫm, các ngươi phải vì trẫm mà bảo vệ nó cho tốt!

Dù cho có Cửu Linh Nguyên Thánh và Dịch lão đầu đi theo, nhưng hai cường giả Thái Ất Kim Tiên cảnh Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương vẫn là cường giả thuộc hàng đứng đầu trong số các thủ hạ của Tần Quân như trước. Vị Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn biến thái Dịch lão đầu không thể tính vào trong đó, nên Tần Quân vẫn rất coi trọng Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương.

- Thần tất sẽ vì bệ hạ mà vượt lửa băng sông!

- Bệ hạ yên tâm!

Hoàng Phong Đại Vương và Na Tra trăm miệng một lời đáp. Rất nhanh sau đó, Hàng Long La Hán, Viên Hồng, Cự Linh Thần, Kim Giác, Ngân Giác, Hồng Hài Nhi, Lý Nguyên Bá, Thái Bạch Kim Tinh, Bát Tiên, Lưu Bá Ôn, Gia Cát Lượng, Đoạn Tu, Bạch Khởi, Lý Tồn Hiếu, Triệu Vân đều bay lên, các Thần Ma còn lại trấn thủ một phương, không dễ dàng gì mà thoát thân được.

Trong đó Lưu Bá Ôn và Gia Cát Lượng là được Cự Linh Thần hai tay ôm lên.

- Tham kiến bệ hạ!

Mọi người trăm miệng một lời đồng thanh hô lớn, Tần Quân chú ý thấy phía dưới còn có quân đội trùng trùng điệp điệp bay về Thánh Hoàng Phong, rõ ràng là thiên binh vệ và Cửu Lê Ma Binh.

Toàn bộ Thánh Thành đều sôi trào.

- Trời đất ơi! Những binh sĩ này tu vi cao quá!

- Thật nhiều cường giả Chân Tiên cảnh!

- Đáng sợ, đây chính là thế lực của Tần Đế sao? Trách không được hắn có thể bắt cả Thánh Hoàng!

- Xem ra Thánh Triều thực sự phải đổi thành họ Tần rồi!

- Thế cũng tốt mà, đã sớm nên thay đổi triều đại từ lâu rồi!

Dân chúng bàn tán xôn xao, vốn không ít người đã bất mãn với Thánh Hoàng từ lâu, giờ lại có thêm càng ngày càng nhiều thế lực phản chiến đứng về phía Tần Quân, đại thế đã thành, chỉ còn rất ít người dám mắng chửi hắn.

Lòng dân trong Thánh Thành thay đổi nhanh như vậy, khiến cho không ít các thế lực và gia tộc đã thuần phục tỏ ra kinh ngạc, đồng thời cũng bi ai.

Thánh Triều đã sớm mục nát từ lâu rồi!

Có thể nói thượng bất chính hạ tắc loạn, khi đối mặt với Bình Thiên Yêu Tôn, Thánh Hoàng không dám ra tay, kẻ dưới ai ai cũng thấy bất an, nếu không có Tần Đế xuất thủ thì chỉ sợ nhân tộc Nam Vực đã bị yêu tộc nuốt chửng.

Bên kia, Tần Quân gọi toàn bộ quan tướng vào triều điện.

Tần Quân thân khoác hoàng bào Cửu Long Chí Tôn ngồi trên thánh vị cao cao vốn từng thuộc về Thánh Hoàng, mọi người cùng bước quỳ lạy và cao giọng hô vang:

- Tham kiến Tần Đế! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Phóng nhãn nhìn ra, không một ngàn thì cũng phải mấy trăm người.

Trừ quan tướng Đại Tần, đại bộ phận quan viên văn võ trong Thánh Thành cũng có mặt đầy đủ, Tần Quân không chém tận giết tuyệt, chung quy hiện tại đang là lúc cần người.

Ngay cả Thánh Quan cũng vẫn còn, bởi vì Kim Vô Hối, Tần Quân mới bỏ qua cho lão, chẳng qua bây giờ lão đã không còn là Thánh Quan nữa.

- Từ ngày hôm nay, Thánh Triều đổi tên.

Tần Quân chống hai tay lên đầu gối, nhìn quét phía dưới rồi khẽ cười nói. Tiếng nói truyền vào tai mỗi người, nhất thời gợi lên cả triều xôn xao.

- Đổi tên? Chuyện này sợ là không hay lắm nhỉ?

- Thánh Triều thành lập cả vạn năm, đã thành truyền thống, há có thể đổi tên?

- Đổi tên cũng là chuyện thường tình thôi, thế nhưng trong thời gian ngắn chỉ sợ người ta không dễ gì chấp nhận.

- Ôi, gió tanh mưa máu lại nổi lên rồi.

- Nói nhỏ chút đi, cẩn thận chọc giận Tần Đế.

Quan viên văn võ cũ trong Thánh Triều thấp giọng bàn tán, âm thanh như ruồi bọ vo ve làm cho cả triều điện ồn ào không ngớt.

- Hừ!

Viên Hồng hừ lạnh một tiếng, cường giả tu vi Kim Tiên cảnh cửu trọng như gã cho dù đối mặt với cả Thánh Triều trước kia thì cũng chỉ có Thánh Hoàng mới địch nổi mà thôi.

Một tiếng hừ lạnh ấy làm cho văn võ bá quan Thánh Triều khí huyết cuồn cuộn, hít thở khó khăn, tiếng ồn cứ thế mà bị dập tắt.

- Thánh Triều từ nay sẽ đổi tên thành Thiên Đình Đại Tần, chính ma lưỡng đạo phía dưới chính là thế gian.

Tần Quân híp mắt cười nói, lời ấy vừa ra, nhất thời làm cho cả triều điện sôi lên sùng sục, ngay cả đám Thần Ma Viên Hồng cũng phải ngây người.

Trong tu tiên giới vẫn có truyền thuyết cho rằng thiên địa này là thế gian, trên thế gian còn có Thiên Giới mà thần tiên sinh sống.

Hành động này của Tần Quân rõ ràng là muốn thần thánh hóa Thánh Triều, không đúng, là Thiên Đình Đại Tần, nhờ thế gian lưu truyền, bọn họ sẽ trở thành thần tiên mà người đời truyền tụng.

Tuy rằng đại nghịch bất đạo, thế nhưng cũng có sự dụ hoặc không thể cắt nghĩa bằng lời.

Đương nhiên cũng có một vài phần tử ngoan cố. Một lão thần nhảy ra khỏi hàng, quở trách nói:

- Hành động này của bệ hạ chỉ sợ là muốn làm ngu muội thế nhân thôi!

Lời nói của lão được không ít người ủng hộ, song càng thêm nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn có chút tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.