Sau khi hắn nhìn thấy được Tần Quân đi tới, nhất thời trở nên sợ hãi. Hắn vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, Tần Quân lại đâm một cái xuyên qua tim hắn, khiến cho hắn trong nháy mắt đã chết đi.
- Đinh! Giết chết tu sĩ Trúc Cơ Cảnh tầng năm! Thu được 598 giá trị kinh nghiệm!
Kèm theo Lý Dã tử vong, tiếng nhắc nhở của hệ thống theo vang lên. Nhưng điều đó cũng không khiến cho sắc mặt Tần Quân có chút gợn sóng nào.
Một tay hắn sử dụng Ngân Long Tru Hồn chọc lấy thi thể của Lý Dã, sau đó xoay người đi trở về.
Sau khi đi ra khỏi khói bụi, những binh sĩ còn chưa chết cùng với bách tính, tu sĩ phía xa, tất cả đều đưa ánh mắt rơi vào trên người hắn. Hình ảnh hắn cầm thương chọc vào thi thể của Lý Dã giơ lên cao, khiến bọn họ rung động thật sâu.
- Ầm.
Tần Quân bỗng nhiên giơ chân trái lên, đá một cái. Hiện tại lực lượng của hắn vô cùng khủng khiếp. Tuy rằng còn xa mới bằng được Lý Nguyên Phách, nhưng người thường tuyệt đối không thể nào so sánh được. Chỉ một cước hắn liền đá bay thi thể của Lý Dã ra ngoài. Ngay sau đó chân phải hắn giẫm một cái, lại đá bay cái cây bên cạnh hắn.
Hắn nhanh chóng nắm lấy ném về phía trước, trực tiếp xuyên thủng thi thể Lý Dã còn chưa rơi xuống đất, ghim hắn ở trên một tòa lầu các cách đó hơn hai mươi thước. Máu tươi theo mặt lầu các chảy xuống. Thi thể Lý Dã lay động. Cả con đường tĩnh mịch một mảnh.
Thi thể của thành chủ bị ghim chặt ở trên chỗ cao, không thể nghi ngờ là giẫm đạp lên tôn nghiêm của Lạc Nhai Quan!
Nhưng giờ phút này, không có người nào dám ra mặt.
Thậm chí không ai dám đối diện cùng Tần Quân.
- Tuy rằng điện hạ bình thường hay cười hỉ hả, nhưng tâm đế vương từ lâu vẫn có đầy đủ.
Giả Tuân nhìn theo bóng lưng Tần Quân cảm thán nói. Những người phía sau đều không có phản bác.
Tần Quân chỉ là cười hỉ hả đối với các nữ nhân của hắn. Đối xử với kẻ địch, người này có thể nói là lời nói ác độc còn thêm tàn bạo. Kẻ đáng chết thì giết, hoàn toàn không dây dưa.
Trên lầu các phía xa, Tô Liệt Kiếp nhìn Tần Quân, toàn thân run rẩy. Hình như hắn liên tưởng đến một lực lượng khủng khiếp này.
- Kiếp Nhi, vũ hội Tiềm Long ngươi tốt nhất không nên lại chống lại hắn.
Tô Minh Sinh dùng lời nói thấm thía nói. Tô Liệt Kiếp theo bản năng chất phác gật đầu. Trong lòng hắn thậm chí phát sinh một tia sợ hãi đối với vũ hội Tiềm Long.
- Đi thôi!
Tần Quân xoay người nhìn đám người khác đang chờ đợi hắn, cười nói. Ngân Long Tru Hồn được thu vào trong nhẫn trữ vật. Hắn trực tiếp đi trở về xe ngựa. Đát Kỷ và Tiểu Ly theo sau lưng hắn. Không giống với trước đây, trong lòng mọi người không còn là hâm mộ, mà là kính nể.
Nhìn bọn họ rời đi, các nhà lầu xung quanh con đường mới vừa có người đi ra.
- Lạc Nhai Quan xem như là hủy...
- Các ngươi vừa mới nghe được hắn nói sao? Hắn nói sau khi hắn trở về sẽ trực tiếp đánh quay về vương quốc Càn Nguyệt.
- Đây đã là vị thứ hai cao thủ tuyệt đỉnh của vương quốc Thương Lam chúng ta bị thủ hạ của Tần Quân giết chết trong nháy mắt...
- Kết thúc rồi. Vương quốc Thương Lam thật sự kết thúc rồi.
- Chúng ta vẫn là mau trốn đi. Không ai có thể trị được Tần Quân. Không trốn nữa, chờ hắn từ vũ hội Tiềm Long trở về, chúng ta sẽ đi theo bước chân của Lý Dã mất.
Bách tính và các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Sự sợ hãi bắt đầu lan tràn về phía tất cả mọi người ở đó. Một trận chiến này nhất định chấn động vương quốc Thương Lam và vương quốc Càn Nguyệt, thậm chí thay đổi địa vị của hai nước.
...
Vương quốc Thương Lam, hoàng cung.
- Cái gì! Lạc Nhai Quan phá? Tống Lãng và Lý Dã đều bị giết chết?
Hoàng đế Thương Lam tức giận nói. Dáng người hắn tuy rằng không khôi ngô, thậm chí có chút gầy gò. Nhưng mặc long bào hắn tản ra uy nghiêm người bình thường khó có thể ngăn cản.
Ở phía dưới hắn, cả triều võ đều lộ ra sắc mặt khó coi. Sứ giả quỳ gối trên đại điện run rẩy, mang theo tiếng khóc nói:
- Đúng vậy, thần tướng hai chùy thủ hạ của tiểu bá vương rất lợi hại, một búa đập chết Tống tiền bối, còn đập sụp tường thành...
- Cuối cùng...
Nói đến đây, tên sứ giả này không dám nói tiếp.
- Cuối cùng thế nào?
Hoàng đế Thương Lam cố nén phẫn nộ hỏi.
Chu Dịch Thế ở bên cạnh, sắc mặt cũng khó coi. Tống Lãng vừa chết, cường giả Thuế Phàm Cảnh mà hoàng thất bọn họ có thể lợi dụng chỉ còn lại có Chân Hồn. So sánh cùng vương quốc Càn Nguyệt với, ở trên phương diện chiến lực cao đoan đã hoàn toàn bị bỏ qua.
- Cuối cùng tiểu bá vương cắm thi thể của Lý thành chủ ở trên lầu các, còn tuyên bố chờ hắn từ vũ hội Tiềm Long trở về, sẽ một đường đánh quay về vương quốc Càn Nguyệt...
Sứ giả nói một hơi, sau đó đầu dán trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Hắn không dám nhìn tới khuôn mặt của hoàng đế Thương Lam.
Yên lặng!
Toàn bộ đại điện đều yên lặng lại. Tất cả mọi người tức giận đến hít thở dồn dập. Nhưng không một ai dám hé răng.
Bởi vì không người nào dám đối mặt với Tần Quân và thần tướng hai chùy của hắn.
Hiện tại nếu ai ra mặt, người đó chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ngay cả Chu Dịch Thế bình thường rất linh hoạt, cũng không dám tùy tiện mở miệng. Cảnh tượng như vậy khiến cho hoàng đế Thương Lam tức giận đến toàn thân run rẩy. Hắn tức giận gầm hét lên:
- Thế nào? Mỗi người đều không dám lên tiếng? Bình thường không phải kêu gào, muốn bình định các vương quốc xung quanh sao? Hôm nay không ngờ có kẻ tuyên bố muốn đánh xuyên vương quốc Thương Lam chúng ta, các ngươi lại đều không dám đứng ra?
- Vương quốc của trẫm không có ai sao?
Nghe hoàng đế Thương Lam giống như sư tử tức giận rít gào, võ môn nổi giận, nhưng vẫn không có ai dám đứng ra.
So với tính mạng, bị mắng có tính là cái gì?
- Phụ hoàng, nhi thần thật ra có một kế!
Chu Dịch Thế mạnh mẽ kiên trì đứng ra nói.
- Nói!
Hoàng đế Thương Lam trừng hai mắt quát. Rơi vào tình cảnh nguy cơ như vậy, hắn đối với người con trai ngày xưa mình thương yêu nhất cũng không có sắc mặt tốt.
- Nếu Tần Quân nói sau khi vũ hội Tiềm Long kết thúc muốn đánh xuyên qua vương quốc Thương Lam chúng ta, vậy chúng ta khiến cho hắn không về là được!
Trong mắt Chu Dịch Thế lóe ra sự ngoan độc nói. Các võ quan còn lại nghe được, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Đúng vậy, bọn họ cần gì sợ hãi như vậy. Vũ hội Tiềm Long không có khả năng đơn giản như vậy. Bao nhiêu thiên tài kinh thế đều ngã xuống ở trong đó. tuy rằng Tần Quân ở trong hai nước uy phong lẫm liệt. Nhưng ở trong vũ hội Tiềm Long lại không gây ra được bao nhiêu sóng gió.