Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 412: Chương 412: Đạo hữu xin dừng bước




Ngay lúc nàng còn do dự không biết phải làm sao mới đuổi được nhóm người này, thì Dịch lão đầu đứng bên vừa lau mồ hôi vừa hùng hổ nói:

- Sắp diệt tộc đến nơi còn chần chừ cái gì, bọn ta có thể xông qua pháp trận, có thể dễ dàng giết chết các ngươi, nếu chúng ta lòng dạ hiểm ác thì cần gì phí lời với đám các ngươi nữa?

Tần Quân trợn trắng mắt, cái lão này có thể thân thiện hơn không?

Lôi Chấn Tử và Viên Hồng cũng đồng ý với cách làm của Dịch lão đầu, dù sao bọn họ cũng không nghe được thông báo của hệ thống, không biết tới nhiệm vụ nhánh, nên trong mắt họ, Miêu Nhân tộc chẳng là cái thá gì.

Sắc mặt Vọng Tuyết có chút sa sầm, nàng mím môi, hiển nhiên là đang giận dữ, nhưng ngẫm lại thì lời của Dịch lão đầu quả là chí lý.

- Đêm nay chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi đi, cũng để Vọng cô nương suy nghĩ một đêm, nếu ngươi vẫn từ chối, bọn ta tuyệt không ép uổng.

Tần Quân xua tay cười nói, dù nhiệm vụ chi nhánh yêu cầu hắn thu phục Miêu Nhân tộc, nhưng không phải nhiệm vụ bắt buộc nên nếu Vọng Tuyết không muốn thì hắn đương nhiên sẽ không chường mặt.

Hắn nhân nhượng nhiều thế đương nhiên không phải vì cái sự mỹ lệ của Vọng Tuyết.

Hắn tin chắc mình là vị chính nhân quân tử, không bị dao động bởi sắc đẹp!

Vọng Tuyết không gật đầu cũng không từ chối, Tần Quân liền tự đi tới bên mấy nhóc Miêu Nhân tộc.

- Ngươi định làm gì!

Một Miêu Nhân trưởng thành đột nhiên trầm giọng nói. Những người này đều đã tới Hóa Hư cảnh, tiếc rằng phía ngoài sơn cốc, số tu sĩ Hóa Hư còn nhiều hơn nữa.

Vọng Tuyết vội vàng xoay người lại, lúc này, Tần Quân đột nhiên lấy một ít đồ ăn từ trữ vật giới ra, là vịt quay được bọc trong giấy vàng, chỉ trong nhắt máy, mùi thịt đã tỏa ra, đám nhóc Miêu Nhân hai mắt sáng rỡ lên, chạy hết về phía hắn.

- Đừng vội vã, ai rồi cũng có.

Tần Quân cười đưa đồ ăn cho chúng, nếu sắp sửa thu phục Miêu Nhân tộc thì đám nhóc này sẽ là con dân tương lai của hắn, hắn đương nhiên không đành lòng nhìn chúng bị đói.

Cảnh này khiến cho ánh mắt của những Miêu Nhân trưởng thành dịu đi, Vọng Tuyết nhìn đăm đăm vào Tần Quân, bấy giờ nàng mới nhận ra hắn rất khác những tu sĩ nhân tộc mình từng gặp, sau khi quan sát cẩn thận, nàng thậm chí còn có ý muốn gần gũi rất khác thường, giống như ý nghĩ này ẩn sâu từ trong huyết mạch.

Dịch lão đầu lắc đầu cười nói:

- Ma thần giáng lâm, bách tộc quy thuận, có lẽ thịnh thế sắp tới rồi.

Viên Hồng và Lôi Chấn Tử nhìn nhau, bắt đầu nghiền ngẫm những lời này, giờ đã khác xưa, lời Dịch lão đầu nói, họ không dám xem thường, luôn cảm thấy trong đó còn có hàm nghĩ khác.

- Rốt cuộc thân phận của lão già kia là gì?

Tần Quân liếc nhìn bóng dáng Dịch lão đầu một cái, thân phận lão chắc chắn không phải hạng đơn giản, trong mấy trăm đệ tử, chọn bừa một vị cũng có thể trở thành nhân vật tiếng tăm của Ma Đạo, còn biết không ít những bí tân thời thượng cổ. Nhưng Dịch lão đầu không để lộ thân phận, hắn chỉ đành tò mò thế thôi.

...

Trăng lặn, mặt trời lên.

Năm tên Địa Tiên cảnh tu sĩ ngồi trên một chiếc thuyền bay, bay vùn vụt giữa không trung, phía dưới đúng là Lang Gia Sơn Mạch.

- Còn xa lắm không?

Một người trung niên có bộ mặt như sơn dương mở mắt hỏi, bọn họ đều mặc áo bào màu tro, rõ ràng là đến từ một thế lực.

- Sắp rồi, hẳn là không đến năm mươi dặm.

Vị tu sĩ bên cạnh đáp.

Vị trung niên mặt sơn dương gật đầu nói:

- Hôm nay chúng ta phải tóm sạch đám Miêu Nhân, bởi trong đó có công chúa của Miêu Nhân tộc, phải hành động nhanh, nếu không sẽ bị thế lực khác dòm ngó.

Miêu Nhân tộc không phải hạng xoàng, chiến lực cường đại, trí tuệ không kém nhân tộc, nếu có thể thu phục thì chắc chắn sẽ tăng thêm sức mạnh cho thế lực họ.

Bốn gã tu sĩ đều gật đầu, vừa nghĩ đến nữ Miêu Nhân liền sục sôi ngọn lửa tình dục.

Miêu Nhân tộc, đúng y cái tên của mình, là đời sau của miêu yêu và nhân tộc, trải qua không biết bao nhiêu năm tiến hóa, hình thành một chủng tộc mạnh mẽ, nữ Miêu Nhân còn tươi ngon mọng nước quá thể, khiến người ta thèm khát.

Nói chẳng ngoa, nữ Miêu Nhân chính là thứ đồ chơi mà nam tu sĩ nào cũng khao khát, khó mà mua nổi.

- Đạo hữu đằng trước, xin hãy dừng bước!

Đúng lúc này, một tiếng cười từ phía sau truyền đến, năm kẻ giật mình vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một đạo nhân khoác hoàng bào đang đi lại gần phía họ, gương mặt người này hòa ái, mang nét cười thản niên, dưới thân cưỡi hắc hổ, con hắc hổ này còn có thể chạy trên không, thực bất phàm.

Người tới hiển nhiên là Thân Công Báo oai phong khắp chốn trong Phong Thần Bảng, đương nhiên, hai chữ “oai phong” này mang nghĩa xấu.

So với các bậc đại năng của các giáo trong Phong Thần Bảng, Thân Công Báo chẳng phải máu mặt gì, nhưng vai trò chẳng ít, là nhân vật mấu chốt thổi bùng trận Phong Thần đại chiến.

- Kẻ tới là ai?

Người trung niên mặt sơn dương trầm giọng hỏi, bốn người khác cũng nhìn Thân Công Báo với vẻ đề phòng, ngầm có tư thế muốn ra tay.

Con hắc hổ Thân Công Báo cưỡi dừng ở trên thuyền, gã nhảy xuống, chắp tay cười nói:

- Ta là Thân Công Báo, du đãng bốn phương, một nhàn đạo nhân mà thôi.

Năm người hai mặt nhìn nhau, thái độ của Thân Công Báo vô cùng tốt, khiến họ không khỏi buông lơi đề phòng.

Thân Công Báo trong Phong Thần Bảng có thể giao du với đủ loại kỳ nhân dị sĩ, nhất định là không mang vẻ ngoài xấu xí, gian xảo như trong hoạt hình hoặc phim truyền hình, nếu không có dung mạo đẹp đẽ, thì sao nhân duyên có thể nhiều thế được?

Khi kết giao với người khác, ấn tượng tốt của lần gặp đầu tiên có thể thêm điểm rất nhiều.

- Có chuyện gì không?

Vị tu sĩ mặt sơn dương trầm giọng hỏi.

Thân Công Báo cười nói:

- Rừng núi hoang vắng, gặp được bóng tu sĩ chẳng phải chuyện dễ dàng, muốn đi nhờ đoạn đường, tiện thể quen biết, làm bạn một phen. Sở thích của ta đây rất ít, một là du sơn ngoạn thủy, hai là kết bạn.

Năm người không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngữ khí của Thân Công Báo vừa không quá trang nghiêm, lại không quá nhún nhường, nghe thực chân thành, nhưng họ không phải đứa bé lên ba, sao có thể làm bạn với người lạ trong cái thời điểm quan trọng này?

- Đi đi, bọn ta còn có việc.

Một tu sĩ mất kiên nhẫn, phất tay nói, họ đều có tu vi Địa Tiên cảnh, đương nhiên không sợ Thân Công Báo.

- A? Vì chuyện của Miêu Nhân tộc đúng không?

Thân Công Báo nhướng mày cười nói, vẻ mặt kiểu ta đã sớm biết mọi chuyện, khiến vẻ mặt năm người kia không khỏi biến sắc.

Tu sĩ mặt sơn dương trầm giọng hỏi:

- Ý ngươi là sao, ngươi biết chuyện này từ đâu?

Bốn tu sĩ khác lấy pháp khí ra, vây quanh Thân Công Báo. Nếu bọn họ biết Thân Công Báo là cường giả Chân Tiên cảnh, chắc sợ đến tè ra quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.