Hình Thiên ngước nhìn Như Lai ở trên cao, cuồng cười nói:
- Ngươi là Như Lai phải không? Ngươi muốn chết như thế nào?
Rõ ràng Hình Thiên không thèm để Như Lai vào mắt.
Như Lai tức giận giơ chưởng vỗ xuống, bàn tay vàng to hơn lúc trước xé mở tầng mây giáng xuống, tựa như khung trời sụp đổ.
Hình Thiên không né tránh ngược lại nâng thuẫn xông tới.
Ầm!
Hình Thiên và bàn tay to màu vàng va chạm, gã biến sắc mặt, dường như ngạc nhiên vì lực lượng chưởng của Như Lai.
Hình Thiên một tay giơ thuẫn cao qua đầu cứng rắn đỡ bàn tay vàng, xa trăm dặm vẫn thấy rõ bàn tay lấp lánh ánh sáng vàng. Trước bàn tay to đó Hình Thiên nhỏ bé đến mức gần như không thấy.
Hình Thiên gầm lên, thanh âm chấn thương sinh, gồng mình muốn nâng bàn tay vàng lên.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Tần Quân xuất hiện một lỗ đen, một thân hình chậm rãi bước ra.
Tỏa tử giáp màu vàng, thân hình cao thẳng, áo choàng màu đỏ bay trong gió. Hai cọng cánh phượng chĩa lên trời, lông khỉ màu vàng đung đưa. Mặt lông miệng thiên lôi, nhưng bộ dạng rất hấp dẫn, ánh mắt hờ hững như mọi thứ trên đời không lọt vào mắt y.
Liễu Nhược Lai đứng trước kiệu vàng ngước lên nhìn, thấy thân hình ngạo nghễ của Đấu Chiến Thắng Phật thì há hốc mồm, bản năng nhìn Tôn Ngộ Không đang kịch chiến với Hạng Vũ.
Liễu Nhược Lai lẩm bẩm:
- Ta bị hoa mắt?
Tại sao có đến hai vị Tôn Ngộ Không?
Bạch Trạch, Gia Cát Lượng cũng thấy kỳ kỳ, cùng ngước đầu lên, giây sau lộ biểu tình gặp quỷ.
Phương xa Trư Bát Giới đang chiến đấu chợt nhìn đỉnh đầu Tần Quân, biểu tình khó tin:
- Đó là . . .!
Đường Tam Tạng, Sa Ngộ Tịnh trợn to mắt.
Càng nhiều người chú ý đến Đấu Chiến Thắng Phật xuất hiện, Tần Quân cũng vậy.
Tần Quân cười nói:
- Đấu Chiến Thắng Phật của trẫm, tiếp theo trẫm cần ngươi hàng phục Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Biểu tình của hắn bình thản như đang nói một chuyện nhẹ như không.
Đấu Chiến Thắng Phật!
Ui!
Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Dương Tiễn, Sa Ngộ Tịnh, Na Tra, Lý Tịnh, Cửu Đầu Trùng, hễ Thần Ma có ký ức kiếp trước đều hút ngụm khí lạnh. Bọn họ biết Đấu Chiến Thắng Phật là ai.
Sau khi Tôn Ngộ Không lấy kinh thành tựu Phật vị, Đấu Chiến Thắng Phật! Đấu chiến cả đời, nhiệt huyết không ngừng!
Đấu Chiến Thắng Phật lẩm bẩm:
- Tề Thiên Đại Thánh?
Ánh mắt đầu tiên Đấu Chiến Thắng Phật thấy Như Lai đang dây dưa với Hình Thiên ở phía xa, hai phân thân Như Lai đánh với Khoa Phụ, sau cùng nhìn Tôn Ngộ Không chiến đấu dưới đất.
Tôn Ngộ Không mặc giáp sắt toàn thân đen thui múa Kim Cô Bổng tựa như lệ ma, Đấu Chiến Thắng Phật nhíu chặt mày.
Đấu Chiến Thắng Phật thần uy bất phàm vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm thiên địa.
Tôn Ngộ Không đại chiến với Hạng Vũ có cảm ứng tâm linh bản năng ngước nhìn Đấu Chiến Thắng Phật, ánh mắt giao nhau giữa hư không làm tinh thần y hoảng hốt giây lát. Hạng Vũ bất chấp chuyện khác, Vương Bá Tinh Thần Kích quét qua đập trúng ngực giáp của Tôn Ngộ Không, đánh bay y ra xa vạn thước, dọc đường không biết đâm chết bao nhiêu binh sĩ.
Đấu Chiến Thắng Phật nhíu chặt mày nhìn, tuy không quen Hạng Vũ nhưng y rất phản cảm Tôn Ngộ Không lúc này.
Đấu Chiến Thắng Phật lẩm bẩm:
- Lại bị chơi đùa trong lòng bàn tay sao?
Đấu Chiến Thắng Phật lại nhìn bản tôn Như Lai ở phía xa.
Như Lai bộc phát ra sức chiến đấu động trời liên tiếp vỗ chưởng, từng chưởng vàng to giáng xuống người Hình Thiên, dù có thuẫn ngăn cản nhưng gã bất lực không tấn công được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Linh Sơn đã hóa thành phế tích, cát bụi mù mịt che trời, không thấy rõ thân hình Hình Thiên.
Tần Quân nhíu chặt mày nhìn.
Như Lai thật sự bị thương nặng? Tại sao mạnh mẽ đến thế?
Đấu Chiến Thắng Phật thì mặt không biểu tình chậm rãi bay xuống.
So với Tôn Ngộ Không thời kỳ Tề Thiên Đại Thánh thì Đấu Chiến Thắng Phật khác biệt lớn nhất là tính cách, san bằng góc cạnh mũi nhọn, trở nên chính chắn hơn.
Sẽ có người nói Tôn Ngộ Không mất đi kiệt ngạo thì còn là Tôn Ngộ Không sao? Nhưng phải biết trưởng thành, ai đều muốn vô pháp vô thiên, mãi khi trải qua cực khổ, chính chắn rồi mới hiểu thế giới chưa bao giờ là của ai.
Tôn Ngộ Không trải qua năm trăm năm bị áp chế và Tây Du Ký mới hiểu điều này.
Khi đại náo Thiên Cung nhìn như Tôn Ngộ Không hào khí phấn khởi không gì ngăn được, khi bước lên Tây Du Ký mới hiểu rằng mình không thể chúa tể thiên địa, thậm chí không thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Sau khi trở thành Đấu Chiến Thắng Phật thì Tôn Ngộ Không ít khi đấu tranh, chỉ lo tu luyện, không tranh với đời, tâm tình đã lột xác.
Đấu Chiến Thắng Phật bị hệ thống cố ý triệu hoán đến, biết sứ mệnh của mình, không thể từ chối mệnh lệnh của Tần Quân, thậm chí không chất vấn.
Khi nhìn Tôn Ngộ Không khác rơi vào trạng thái điên dại, Đấu Chiến Thắng Phật bản năng bài xích.
Tần Quân cao giọng quát:
- Hạng Vũ, trở về!
Tôn Ngộ Không đã đến Đại La Chí Tiên cảnh sơ kỳ, Hạng Vũ không làm gì được, chẳng bằng để Đấu Chiến Thắng Phật giải quyết.
Hạng Vũ không cam lòng, nhưng khi thấy Đấu Chiến Thắng Phật chậm rãi bay tới thì buộc phải nhảy lên giết hướng cường giả Thi Hoàng Điện.
Hạng Vũ thầm giật mình, tại sao có đến hai vị Tôn Ngộ Không?
Trước kia Hạng Vũ chưa gặp Tôn Ngộ Không nhưng nghe người khác kinh kêu biết con khỉ này cũng là Tôn Ngộ Không, hình tượng của Đấu Chiến Thắng Phật có thần tính hơn Tôn Ngộ Không khoác giáp sắt.
Trư Bát Giới buồn bực lẩm bẩm:
- Mợ, Mỹ Hầu Vương thật giả lại sắp trình diễn?
Nhưng nhìn Đấu Chiến Thắng Phật khiến Trư Bát Giới thấy an toàn hơn. Đại sư huynh vĩnh viễn đi đằng trước nhất trong Tây Du Ký dường như trở lại.
Đấu Chiến Thắng Phật xuyên qua chiến trường, có thi nô lao lên, chưa đụng vào y đã bị chấn thành tro bay trong gió.
Từ đầu đến cuối Đấu Chiến Thắng Phật chỉ nhìn Tôn Ngộ Không chằm chằm.
Tôn Ngộ Không đứng trong đá vụn phía xa nhìn lên Đấu Chiến Thắng Phật, đôi mắt thô bạo mà tràn ngập sát ý có chút mờ mịt, nhưng y không hành động, chờ Đấu Chiến Thắng Phật giáng lâm.
Trong phế tích cách chỗ Tôn Ngộ Không ba vạn thước, Từ Trọng Sinh chậm rãi đứng lên, gã sống lại! Nhưng vì bị Hình Thiên chém thành hai khúc nên hơi thở suy yếu nhiều, biểu tình cực kỳ khó xem.
Từ Trọng Sinh rít qua kẻ răng:
- Chết tiệt!
Từ Trọng Sinh không ngờ một phút sơ sẩy đã bị Hình Thiên chém làm hai nửa, may mắn gã không phải người sống.
Từ Trọng Sinh nhìn cuộc giao chiến phía xa làm cả chiến trường rung động, gã cũng hoảng, không ngờ Như Lai mạnh đến vậy.
Bàn tay vàng to lớn như bão tố liên tiếp giáng xuống không cho Hình Thiên cơ hội thở dốc. Như Lai mặt không biểu tình trông thật máu lạnh, khiến người lạnh lòng.
Hình Thiên rống to:
- Biến!