Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 336: Chương 336: Đầu sỏ lại công kích (2)




Lý Bạch, Lý Nguyên Phách, Từ Quỷ Khốc bị ép tới thân hình rơi xuống phía dưới. Duy nhất chỉ có Thái Bạch Kim Tinh và Hồng Hài Nhi có thể chống đỡ được. Ngay cả Sa Ngộ Tĩnh và ma tu tóc đỏ như máu còn đang giao chiến cũng không thể không dừng lại.

- Không tốt. Cường giả chân chính của Thâm Uyên Môn tới!

Sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh biến đổi kịch liệt. Uy áp này khiến cho cường giả Thiên Tiên Cảnh như hắn cũng thoáng có chút khiếp sợ. Rất khó tưởng tượng được đối phương mạnh mẽ tới mức nào.

Hồng Hài Nhi cũng trở nên yên tĩnh lại. Chân mày hắn nhíu chặt lại. Thân là cường giả siêu cấp Chân Tiên Cảnh tầng tám, ngay cả hắn cũng an tĩnh lại, có thể thấy được đối phương khủng khiếp tới mức nào.

- Ha ha, An trưởng lão, ngài rốt cuộc đã tới!

Ma tu tóc đỏ như máu bỗng nhiên cao giọng cười nói.

Trưởng lão!

Trong lòng đám người Tần Quân thầm giật mình.

Trưởng lão Thâm Uyên Môn nhất định là một đám người đứng ở đỉnh phong trong môn.

- Gào...

Tiểu Chúc Long nằm trên đầu vai của Tần Quân không ngờ nhỏ giọng gầm hét lên, mắt cũng biến thành màu đỏ, giống như sắp biến thành mãnh thú. Nó nóng nảy như vậy, khiến cho Tần Quân càng bất an hơn.

- Ma Cốt Kiếp, Thiên Thủy Ngọc đều giao cho ngươi. Ngươi lại còn cần bản tôn phải ra tay.

Một âm thanh vô cùng uy nghiêm từ trong vòng tay bằng đồng truyền ra. Nhưng không ai có thể nhìn thấy được bản tôn của hắn.

Tất cả ma đồ Thâm Uyên Môn đều lẳng lặng đứng lơ lửng trên không trung chờ đợi, giống như tử thi vẫn không nhúc nhích, tăng thêm một phần màu sắc đáng sợ cho thiên địa.

Ma tu tóc đỏ như máu được gọi là Ma Cốt Kiếp lúng túng nói:

- Thiên Thủy Ngọc quả thật có thể kìm chế Thánh Anh Đại Vương. Nhưng tu vi của Sa Ngộ Tĩnh dưới trướng của Tần Quân còn cao hơn so với ta...

- Hừ! Phế vật!

An trưởng lão hừ lạnh nói, khiến cho Ma Cốt Kiếp mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, không dám mở miệng. Hắn chỉ có thể oán hận nhìn chăm chú về phía Sa Ngộ Tĩnh.

Bọn họ không coi ai ra gì, nói chuyện phiếm dường như đã ăn chắc đám người Tần Quân. Điều này khiến cho Tần Quân rất không thoải mái. Đồng thời cũng khiến cho đám người Hồng Hài Nhi rất không thoải mái.

- Có giỏi thì lăn ra đây, dấu đầu lộ đuôi tính anh hùng hảo hán cái gì!

Lý Nguyên Phách giận dữ hét lên, khiến cho khóe miệng Tần Quân nhất thời co rút lại. Người này quả nhiên là một cây gân. Bất kể kẻ địch mạnh mẽ tới mức nào, hắn cũng dám oán hận.

Tính tình Hồng Hài Nhi cũng hung bạo, mắng theo:

- Gia gia ở đây. Nếu ngươi bất mãn, đi ra đánh với ta một trận!

- Lớn mật! Các ngươi thật sự là chán sống rồi!

Ma Cốt Kiếp trừng mắt quát. Ở trong Thâm Uyên Môn, trưởng lão lại là tồn tại gần giống với thần. Sao có thể cho phép những con sâu đến từ nơi nghèo hen này dùng ngôn ngữ sỉ nhục được.

Đúng lúc này, trong vòng tay đồng cực lớn đột nhiên xuất hiện một bóng người. Toàn thân hắn mặc áo bào trắng, mang mặt nạ ác quỷ. Không nhìn thấy được mặt mũi thực của hắn. Nhưng vóc người hắn khôi ngô khiến người ta cảm giác áp bách lớn lao.

Cuồng phong thổi tới khiến áo bào trắng bay phần phật. Trên chiếc mặt nạ lộ ra đôi mắt lạnh lùng. Hắn đưa mắt nhìn xuống đám người Hồng Hài Nhi.

- Người dám nói chuyện cùng bản tôn như vậy, đều chết hết.

Giọng nói của An trưởng lão giống như ánh mắt của hắn, đều vô cùng lạnh lùng, khiến cho nhiệt độ trong thiên địa đều giảm xuống rất nhiều.

Tất cả mọi người trong toàn bộ Vương Đô đều có thể nghe được giọng nói của hắn.

Trong đống đổ nát, đám người Thường Thiến Thiến, Nam Ngọc Tâm, Thường Thiên Hữu, Tần Vân lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn An trưởng lão. Loại cảnh giới chênh lệch một trời một vực này khiến cho trong lòng bọn họ khó có thể dâng lên một ý nghĩ chống lại nào.

Trên trán Tần Quân cũng không nhịn được xuất hiện mồ hôi lạnh. An trưởng lão phát ra khí thế còn mạnh hơn so với hồn thượng cổ. Hồn thượng cổ khiến người ta một loại cảm giác cao thâm khó dò. Nhưng toàn thân An trưởng lão trên dưới tản ra một loại khí thế vô địch.

Hắn mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ địch nào Tần Quân gặp phải trừ trước tới nay!

- Hệ thống, người này có tu vi gì?

T trong lòng Tần Quân khẩn trương hỏi. Hắn không nhịn được có loại bất an sợ Hồng Hài Nhi đánh không thắng An trưởng lão.

- Không biết được rõ ràng. Nhưng dự đoán chắc là tồn tại vượt qua Chân Tiên Cảnh.

Hệ thống do dự nói, khiến cho tim Tần Quân chìm vào đáy cốc.

Tồn tại vượt qua Chân Tiên Cảnh!

Xong đời!

Mặt Tần Quân xám như tro tàn. Tiểu Chúc Long ở trên vai hắn nóng nảy đến nhe răng nhếch miệng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

- Giả vờ cái gì mà giả vờ!

Lý Nguyên Phách tức giận quát một tiếng, phát ra khí thế mạnh nhất phóng về phía An trưởng lão. Tần Quân thấy vậy, sắc mặt biến hóa kịch liệt.

Tồn tại vượt qua Chân Tiên Cảnh, Lý Nguyên Phách sao có thể đánh bại được?

Đây là đặc biệt tặng đầu cho người ta sao?!

- Nguyên Phách! Không thể!

Thái Bạch Kim Tinh hoang mang kêu lên. Đáng tiếc đã quá muộn. Lý Nguyên Phách cầm hai cái chùy lớn trong tay, nổi giận phóng về phía An trưởng lão.

Lý Nguyên Phách là biến thái gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn. Đáng tiếc lần này đối thủ mạnh đến mức quá thái quá!

Chỉ thấy An trưởng lão nâng tay phải lên, ở trong hư không nhấn một cái. Lý Nguyên Phách chỉ cảm thấy một lực lượng khó có thể tưởng tượng được từ trên trời hạ xuống, ép tới phía ngoài thân thể hắn đột ngột nổ tung. Máu tươi bắn lên trời cao. Mặt đất phía dưới còn bỗng nhiên sụp đổ vùi lấp. Khu phế tích bị đánh tan. Mặt đất bị nghiền nát. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.

Lực lượng cường đại còn ném đám người Thái Bạch Kim Tinh ra ngoài. Mặt đất chấn động khiến cho Tần Quân cũng không thể lơ lửng trên không trung. Nhìn bụi bặm và ma khí phía trước phóng lên cao, Tần Quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

An trưởng lão hoàn toàn không để ý tới mạng người. Một cái ấn này nhìn như tùy ý, lại không biết đánh chết bao nhiêu người vô tội.

Toàn thân Lý Nguyên Phách giống như mất đi ý thức, không có lực rơi xuống dưới. Dấu hiệu trên người sắp biến thành chim đại bàng cánh vàng cũng nhanh chóng rút đi.

Sa Ngộ Tĩnh vội vàng bay qua đỡ lấy Lý Nguyên Phách. Sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Người này lực sinh mạng đủ ngoan cường, không chết được.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía An trưởng lão giống như thần đang ở trên bầu trời trên mặt lộ ra vẻ bực tức. Chỉ có điều hắn cũng không lập tức động thủ. Bởi vì hắn hiểu rõ mình không phải là đối thủ của An trưởng lão. Mặc dù hắn chính là cường giả Thiên Tiên Cảnh tầng chín, cũng bị khí thế khiếp người của An trưởng lão ép tới khó có thể phát huy ra toàn lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.