Xuất hiện lần nữa, đã giết tới trước mặt Bách Lý Trường Phong.
- Cái gì.
Bách Lý Trường Phong kém chút dọa đến hồn phi phách tán, bởi vì Dương Tiễn cách hắn không đến hai mươi phân, năm mắt tương đối, hắn trong nháy mắt đã mất đi tư duy.
Oanh...
Một chùm sáng màu đen thế không thể đỡ từ trong Chí Tôn pháp nhãn của Dương Tiễn bắn ra, chùm sáng trong nháy mắt tăng gấp bội đến vài trăm mét, chôn vùi Bách Lý Trường Phong, nguyên thần phá tán, Thánh Cốt hóa thành tro bụi.
Trong chốc lát, toàn bộ sinh linh trong tinh không dâng lên một tia bi ý.
Thiên Đạo Chí Thánh, tương đương với Thiên Đạo.
Thiên Đạo vẫn lạc, vạn vật rên rỉ.
Bách Lý Trường Phong vẫn lạc!
Vô số sinh linh thấy nghẹn họng nhìn trân trối, tinh không chỉ có tiếng sấm cùng tiếng oanh minh, phảng phất như thút thít vì một Thiên Đạo Chí Thánh vẫn lạc.
Các tu sĩ Bách Lý gia từng cái hóa đá, hoàn toàn không thể tin được một màn mình thấy.
Khí tức của Trường Phong tướng quân trong nháy mắt không còn.
Tần Quân đang Độ Kiếp mỉa mai cười một tiếng, một đám bò sát cũng dám tới giết hắn?
Coi như Bách Lý gia toàn quân đánh tới, hắn cũng không sợ!
Cùng lúc đó, Thiên Kiếp trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên tán đi, tụ tập về phía Bách Lý Trường Phong.
- Móa!
Tần Quân lập tức phiền muộn, hắn còn muốn mượn Thiên Kiếp thẳng tiến Hiển Thánh cảnh trung kỳ.
Lúc này, chùm sáng màu đen vắt ngang qua tinh không tiêu tán, đã mất đi thân ảnh của Bách Lý Trường Phong.
Đáng thương một Thiên Đạo Chí Thánh, trước khi chết ngay cả một câu cũng không kịp nói.
Dương Tiễn quay đầu nhìn về phía các tu sĩ của Bách Lý gia ở phương xa, dọa đến bọn hắn vội vàng xoay người chạy trốn.
Đáng tiếc, bọn hắn bị Đại Đạo Chí Tôn để mắt tới, muốn chạy trốn chỉ có thể là hy vọng xa vời.
Oanh...
Lại là một chùm sáng màu đen từ mi tâm của Dương Tiễn bắn ra, quét ngang, bao phủ tất cả tu sĩ Bách Lý gia, gần trăm người, toàn quân bị diệt.
Đợt người thứ hai của Bách Lý gia, tới cũng nhanh, bị chết cũng nhanh.
Toàn bộ sinh linh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ có thể sững sờ nhìn thân ảnh thần uy của Dương Tiễn.
Tần Quân chậm rãi rơi xuống đất, thở ra một ngụm trọc khí.
Hóa thành Chí Tôn Bá Thể, để hắn cảm giác mình đạt được chất biến, toàn thân trên dưới tràn đầy lực lượng.
Thật lâu, tinh không oanh động.
- Ông trời ơi. Ta còn ở trong mộng sao?
- Ti...
Dương Tiễn rốt cuộc là ai, cái này không khỏi mạnh đến quá mức a?
- Bách Lý Trường Phong chết?
- Đoàn người Bách Lý gia xuất hiện vẫn chưa tới nửa nén hương thời gian liền toàn thể vẫn lạc?
- Chết bao nhiêu Thánh Nhân.
- Sự tình làm lớn rồi, Bách Lý gia chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Vô số sinh linh đều khiếp sợ nhìn về phía Dương Tiễn, bao quát Hoắc Trấn Dư.
Hắn liệu định Bách Lý Trường Phong hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới bị chết lưu loát như thế.
Mấu chốt nhất là tốc độ của Dương Tiễn, để hắn ngẫm lại cũng tim đập nhanh.
Có thể dễ dàng miểu sát Thiên Đạo Chí Thánh, chẳng lẽ Dương Tiễn là tồn tại có thể so với Thái Sơ Ma Tổ?
Các Thần Ma nhìn qua bóng lưng của Dương Tiễn, cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
- Lại để cho ba mắt ra vẻ ta đây!
Tôn Ngộ Không khó chịu hừ nói, chỉ là song quyền hắn nắm chặt bán rẻ hắn khiếp sợ.
Dương Tiễn lần nữa đổi mới nhận biết của hắn.
Loại tốc độ cùng pháp lực bực này, để hắn theo không kịp.
Các cao tầng, đệ tử Lâm gia phấn chấn không thôi.
Cho dù đối mặt Bách Lý Trường Phong, thủ hạ của Tần Thiên Đế vẫn cường thế như cũ, để bọn hắn cảm thấy an toàn trước nay chưa có, thậm chí có một loại cảm giác vinh diệu.