- Thế nào? Các ngươi còn muốn đánh với ta?
Nhậm Ngã Tiếu quay đầu nhìn về phía hơn mười vị Điện Chủ còn lại, cười híp mắt hỏi.
Dọa đến đám Điện Chủ nhao nhao lui nhanh, lần nữa kéo dài khoảng cách, không dám trêu chọc hắn.
Mạc Nhược Hà từ trong đảo bay ra, chật vật không chịu nổi, cắn răng nghiến lợi nhìn Nhậm Ngã Tiếu, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.
Nhậm Ngã Tiếu cường đại vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Nếu là Hạ Thần Võ…
Mạc Nhược Hà không cam lòng, Hạ Thần Võ gần đây muốn trở về Nội vũ trụ, hết lần này tới lần khác ở trong lúc mấu chốt này bị Nhậm Ngã Tiếu khiêu khích, để hắn muốn thổ huyết.
Nhậm Ngã Tiếu nhìn chằm chằm Mạc Nhược Hà, trêu tức cười nói:
- Nhớ kỹ, nếu ngươi không nghe, vô luận sau lưng ngươi là ai, ta đều sẽ bóp chết hắn.
Ngữ khí hời hợt, phảng phất như nói một chuyện nhỏ.
Nói xong, hắn bỗng dưng biến mất tại nguyên chỗ.
Chúng điện chủ hai mặt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi, mạnh như Mạc Nhược Hà ở trước mặt Nhậm Ngã Tiếu cũng không chịu nổi một kích, thậm chí không dám phản kháng, gia hỏa kia rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Sắc mặt của Mạc Nhược Hà khó coi, trong lòng bắt đầu miên man bất định.
Tần Thiên Đế đến cùng là ai?
Nhậm Ngã Tiếu là ai?
Chẳng lẽ Tần Thiên Đế cũng là Viễn Cổ Thiên Đế?
Trong Tinh Thần vô tận, một Thanh Đồng Cự Môn lóng lánh cường quang lơ lửng, cao tới không biết bao nhiêu dặm, sao trời ở chung quanh so sánh với nó, đều lộ ra nhỏ bé, trên cửa lớn khắc đồ văn đếm không hết, có kỳ trân dị thú, cũng có văn tự không biết.
Hưu...
Một tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy một đạo hào quang bao vây lấy Tần Quân, Dương Tiễn, Hậu Nghệ bay tới.
- Phía trước là Bách Lý gia sao?
Tần Quân hỏi, Dương Tiễn người mang Chí Tôn pháp nhãn, thần thức quét qua Nội vũ trụ, Chí Tôn pháp nhãn tập trung đại bản doanh của Bách Lý gia.
Dương Tiễn gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta trực tiếp giết vào sao?
Hậu Nghệ lấy ra Phá Thương Hỗn Độn Cung, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
- Ừm, mục đích là để Bách Lý gia giải tán, không nhất định phải chém tận giết tuyệt, trong lòng các ngươi chú ý là được.
Tần Quân nhẹ nhàng gật đầu, không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng là vì xóa đi nguy hiểm tiềm ẩn.
Bách Lý gia ở sau khi Bách Lý Hồng Cương vẫn lạc, còn dám phái người tập sát hắn, đã triệt để chọc giận hắn.
Bình tĩnh mà xem xét, Bách Lý gia là thua ở trên đường hùng bá của mình.
Không điều tra rõ ràng sự thật, liền nói xấu Tần Quân trộm Chí Tôn pháp nhãn, cầm đệ tử Lâm gia uy hiếp, không có chút nhân nghĩa nào có thể nói.
Nghe vậy, Hậu Nghệ trực tiếp kéo căng Phá Thương Hỗn Độn Cung, tay trái buông lỏng, tiễn bắn ra, liệt diễm cuồn cuộn hóa thành cự tiễn bắn mạnh, xé rách không gian, không thể ngăn cản rơi vào trên cửa lớn Thanh Đồng.
Oanh...
Thanh Đồng Cự Môn bị bắn rung động kịch liệt, phát ra cường quang, phảng phất như muốn nổ tung.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong cửa lớn tiết ra, tràn ngập phẫn nộ.
- Người nào dám xông vào tông địa của Bách Lý gia!
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang vọng Tinh Không, ngay sau đó Thanh Đồng Cự Môn đột nhiên mở ra, một thân ảnh khôi ngô cao trăm trượng dẫn đầu bay ra ngoài, tay hắn cầm song đao, người khoác hắc thiết trọng giáp, hồng phát loạn vũ, tựa như Viễn Cổ lệ ma.
Một đôi Chí Tôn pháp nhãn nhìn về phía ba người Tần Quân, sát ý vô tận như biển động thở ra, đáng tiếc bị Dương Tiễn đỡ được.
Hậu Nghệ cười khẩy, lần nữa bắn ra một tiễn.
Cự tiễn lấy tốc độ cực nhanh giết tới trước mặt nam tử tóc đỏ, hắn cả kinh trừng to mắt, vội vàng né tránh, đáng tiếc vẫn bị bắn trúng bả vai, máu tươi vẩy ra.
- A...
Nam tử tóc đỏ kêu thảm, tiễn của Hậu Nghệ để hắn cảm giác được toàn tâm đau nhức.
Lúc này, lần lượt từng bóng người từ trong Thanh Đồng Cự Môn bay ra.
- Các ngươi là ai?
Một lão giả trầm giọng hỏi, hai mắt như điêu, ngoan lệ nhìn về phía ba người Tần Quân, khi hắn thấy rõ Dương Tiễn, biểu lộ trong nháy mắt trở nên kinh dị.