Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 392: Chương 392: Diệt thánh thú (2)




Không trách được Hữu Hổ Đường lúc đầu cùng Du Phượng Hoàng cướp đá thức tỉnh. Hóa ra là vì có chỗ dựa này.

Tần Quân xoa cằm nghĩ. Hắn sau đó đã từng hỏi qua hệ thống. Hóa ra đá thức tỉnh có thể dùng để kích hoạt huyết mạch ẩn giấu bên trong cơ thể. Nếu như hắn không suy đoán nhầm, Bạch Mãnh Hổ sợ rằng có quan hệ với Hữu Hổ Đường của bốn thần tông.

Lại ở trong lúc hắn đang suy nghĩ tìm hiểu, các tu sĩ hóa thân làm bốn đại thánh thú đều lao về phía Viên Hồng. Lúc này, Viên Hồng bỗng nhiên hóa thành một đạo kim quang độn đi, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa va chạm vào nhau.

Viên Hồng khôi phục lại hình thể ban đầu, cầm theo Tấn Thiết Côn lao xuống, dâng lên cuồng phong ép tới. Thân thể các thánh thú không chịu sự khống chế rơi xuống phía dưới. Mặt đất phía dưới còn sụp đổ vùi lấp. Từng cục đất đá cực lớn ném đi, giống như địa chấn đã tới.

- Chết cho ta!

Tiếng hét phẫn nộ của Viên Hồng vang vọng thiên địa. Các thánh thú cả kinh muốn thoát đi, đáng tiếc đã không kịp!

Một côn đập xuống, đó là long trời lở đất!

Ầm...

Pháp lực phát ra tiếng nổ mạnh trong nháy mắt nhấn chìm tất cả thánh thú. Cảnh tượng như vậy khiến cho các tu sĩ phía xa hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Các trưởng lão thánh thú của bốn thần tông liên thủ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Viên Hồng...

Viên Hồng mạnh như thế nào?

Tần Quân híp mắt nở nụ cười. Loại cảm giác này ngồi quan sát thủ hạ tiêu diệt kẻ địch, quả thực không thể lại thoải mái hơn!

Không trách được vô số người vì quyền lực, cố gắng tránh đến đầu rách máu chảy. Quyền lực khống chế vận mạng của người khác thật sự tuyệt vời.

Vèo...

Đúng lúc này, một đạo kình phong rơi vào trên gáy Tần Quân. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tông chủ của bốn thần tông Trịnh Mi Huyền cầm theo một trường kiếm màu đỏ giống như cây đuốc đâm tới. Tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Mũi kiếm đang nhanh chóng đâm về phía mắt của Tần Quân.

- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!

Tiếng Lôi Chấn Tử quát lạnh vang lên. Trong nháy mắt hắn phi thân đi tới trước mặt Tần Quân, Hoàng Kim Côn trực tiếp vung ra.

Keng...

Bảo kiếm của Trịnh Mi Huyền trực tiếp bị Hoàng Kim Côn bẻ gẫy. Hoàng Kim Côn nện ở trên người Trịnh Mi Huyền lực lớn khủng khiếp khó có thể tưởng tượng được khiến cho hắn trong nháy mắt mất đi ý thức, thân thể trực tiếp nổ tung ra.

Kim Tiên Cảnh tầng bốn và Chân Tiên Cảnh một tầng chênh lệch trong nháy mắt hiện ra rõ ràng.

Ở dưới một đòn nén giận của Lôi Chấn Tử, Trịnh Mi Huyền ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Muốn trách thì trách hắn quá thả lỏng. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới bên cạnh Tần Quân còn che giấu một vị cường giả vượt xa hắn.

Đến lúc này, tông chủ của bốn thần tông ngã xuống.

- Ai! Giá trị kinh nghiệm của cường giả Chân Tiên Cảnh...

Tần Quân đau lòng không thôi. Các tu sĩ từ phía xa quan sát cuộc chiến thấy vậy, đều giống như hóa đá. Sau khi bọn họ kịp phản ứng đều vội vàng bay đi, rất sợ chậm một giây, kết cục đó sẽ là của mình

Cùng lúc đó, bụi bặm phía dưới bị cuồng phong thổi tan. Trong đống đổ nát Viên Hồng ngạo nghễ đứng ở trên đỉnh một tảng đá lớn. Các thánh thú của bốn thần tông nằm xung quanh. Tất cả đã chết thảm, toàn thân đều là máu. Muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu.

Vù...

Gió giống như tinh linh thổi qua, thổi tan bụi bặm giống như khói sóng ở xung quanh Viên Hồng. Các thánh thú nằm ở xung quanh nhanh chóng thu nhỏ lại kích thước, biến thành dáng vẻ ban đầu, lẳng lặng nằm ở trong đống đổ nát.

Viên Hồng cao ngạo đứng ở trên đá lớn, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Theo sai chủ tử phải chôn cùng!

Bất luận là hắn ở kiếp trước, hay hắn ở kiếp này, đều chiến đấu vô số trận. Trong lòng hắn từ lâu đã không có buồn thương xót.

Không giết chết kẻ địch, kẻ địch lại muốn giết ngươi!

Bất kể là người ở thời đại nào, đều không thể làm theo ý mình!

Phía xa các thiên binh đang cùng các tu sĩ bốn thần tông chiến đấu. Nơi này là đại bản doanh của bốn thần tông. Các tu sĩ lên tới hơn trăm vạn. Nhưng Trịnh Mi Huyền và một đám trưởng lão chết thảm từ lâu khiến cho phần lớn các tu sĩ chạy trốn. Các tu sĩ còn lại đều là do tu vi yếu không kịp trốn chạy. Kẻ đáng thương thậm chí là ngu trung.

Chiến tranh hiện lên xu thế nghiêng về một phía. Các thiên binh dễ dàng tàn sát tu sĩ của bốn thần tông. Đương nhiên bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Tần Quân. Người bỏ vũ khí đầu hàng, bọn họ đều không giết.

Nhưng vẫn có rất nhiều phân tử ngoan cố.

- Bạch Khởi, ngươi cảm thấy thiên binh vệ như thế nào?

Tần Quân cười ha hả nhìn về phía Bạch Khởi hỏi.

Lý Tồn Hiếu và Lưu Bá Ôn đều đang chìm đắm ở trong sự chấn động. Mặc dù biết bốn thần tông tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng không nghĩ tới lúc này mới bao lâu, toàn bộ bốn thần tông đã bị san thành bình địa, kẻ chết thì đã chết, kẻ chạy cũng đã chạy.

Truyền đi, có lẽ phần lớn mọi người đều sẽ không tin tưởng. Dù sao bốn thần tông chính là một cự phách ở tại mảnh đất vô chủ này!

- Không làm thất vọng danh tiếng của thiên binh.

Bạch Khởi nghiêm túc nói, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt. Hắn lại là kẻ cuồng chiến tranh, tất nhiên hi vọng nắm giữ đội quân mạnh nhất.

Mà thiên binh vệ tuyệt đối là đội quân mạnh nhất hắn từng thấy!

- Vậy cố gắng, đừng làm cho trẫm thất vọng.

Tần Quân vỗ vào vai Bạch Khởi dường như có thâm ý nói.

Bạch Khởi hít sâu một hơi. Hắn tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tần Quân. Tần Quân có thể giao thiên binh vệ cho hắn thống lĩnh, nhưng hắn cũng cần phải có bản lĩnh đó!

- Mạt tướng chắc chắn sẽ không phụ lòng bệ hạ!

Bạch Khởi trầm giọng nói.

Lý Tồn Hiếu không khỏi nhếch miệng nở nụ cười. Tuy rằng hắn và Bạch Khởi quen biết trong thời gian không lâu, nhưng hai người đều thuộc về phân tử cuồng nhiệt đối với chiến tranh, hứng thú hợp nhau, một khi trò chuyện là quên hết tất cả.

Cho nên nhìn thấy Tần Quân coi trọng Bạch Khởi, hắn cũng cao hứng theo. Về phần đố kị?

Lấy Tần Quân thi triển tiết tấu có thể thấy, sau này đội quân khẳng định sẽ càng lúc càng nhiều. Chiếc bánh ga-tô quá lớn, chia thế nào cũng sẽ ăn no.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Thời gian trôi qua khoảng chừng nửa nén hương, cuộc chiến đấu cuối cùng đã kết thúc.

Các thiên binh tản ra ở trên mặt đất. Trên người bọn họ mặc ngân giáp là chói mắt như vậy, dụ cho người ta chú ý.

Lôi Chấn Tử điều khiển mây mù hạ xuống. Viên Hồng cũng nhanh chóng bay tới.

- Làm được không tệ. Một trận chiến này đánh ra thanh danh của ngươi. Không hổ danh là người đứng đầu trong đám hạ thủ của trẫm. Sau này tuyệt đối sẽ cho ngươi làm một đại tướng quân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.