Bởi vì Hạo Thiên Khuyển là yêu vương một phương, tuy rằng đã che giấu khí tức, nhưng đối với lực chấn áp yêu thú lại vẫn còn. Một đường đi tới, Tần Quân cũng không có gặp phải yêu thú tập kích.
...
Huyền Linh Tông, điện nghị sự.
Thường Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, trầm giọng hỏi:
- Tần Quân rốt cuộc là thân phận gì?
Trong đại điện còn có hơn mười người trưởng lão lấy Từ Hải dẫn đầu đang đứng. Còn có một đám đệ tử nòng cốt. Chung Linh và Trác Tuấn Kiệt cũng ở trong đó.
Thời khắc này tuy rằng khí sắc Trác Tuấn Kiệt đã khôi phục không ít, chỉ là mái tóc trắng vẫn tồn tại.
Trên mặt Thường Thiến Thiến lộ ra vẻ khổ sở. Tần Quân đã từng dặn dò nàng, không được tiết lộ thân phận của hắn.
- Tên của hắn, ta đã biết được. Chỉ cần hỏi thăm nhiều hơn, biết thân phận của hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Thường Thiên Hữu liếc mắt liền nhìn thấu được chỗ khó xử của Thường Thiến Thiến. Giọng nói của hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục cười nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói sẽ không lại tính toán với Tần Quân, thì sẽ không truy cứu nữa.
- Mặt khác, nếu như có thể, ta sẽ không hạn chế con và Tần Quân có phát triển tiến thêm một bước.
Những lời này khiến cho trên mặt Thường Thiến Thiến theo bản năng lộ ra vẻ vui mừng. Bất chợt gương mặt nàng lại đỏ bừng.
Nữ hài tử đối mặ với chuyện phương diện tình cảm chung quy sẽ ngượng ngùng.
Trác Tuấn Kiệt nghe được, chợt nhíu mày. Đối với Tần Quân hắn tuy rằng không đến mức sinh hận, nhưng rất không thoải mái. Hiện tại bộ dạng hắn giống như quỷ, chính là do Tần Quân làm hại. Mặc dù hắn đại lượng hơn nữa, cũng không có khả năng trong lòng không hề sinh ra mâu thuẫn.
Chung Linh liếc mắt liền nhìn thấu sự khó chịu trong lòng hắn. Vì vậy nàng đứng ra, nói thẳng:
- Sư phụ, như vậy sợ rằng không tốt lắm đau. Dù nói thế nào đi nữa Huyền Linh Tông chúng ta cũng là tông môn đỉnh cấp trong vương quốc Càn Nguyệt. Có cần phải khiêm tốn như vậy sao?
Các đệ tử nòng cốt còn lại trẻ tuổi khí thịnh cũng lộ ra vẻ oán giận. Trước kia bọn họ đều cảm thấy kiêu ngạo vì Huyền Linh Tông. Nhưng Tần Quân xuất hiện, lại giầy xéo niềm kiêu ngạo của bọn họ. Hiện tại bọn họ lại nghe được tông chủ có ý định gả Thường Thiến Thiến cho Tần Quân, bọn họ càng cảm thấy khó chịu.
- Các ngươi biết nữ tử đi theo bên cạnh Tần Quân kia mạnh tới mức nào sao?
Thường Thiên Hữu nhìn lướt qua bọn họ một vòng, lạnh giọng hỏi. Các đệ tử đều lộ ra vẻ mê mang.
- Hóa Hư Cảnh! Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Thuế Phàm, đi lên nữa mới là Hóa Hư Cảnh! Toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt, người mạnh nhất chẳng qua là Thuế Phàm Cảnh. Hơn nữa số lượng người cộng lại cũng không vượt quá năm người.
Thường Thiên Hữu thổn thức không thôi. Các đệ tử nòng cốt nghe được, hít vào một hơi khí lạnh.
Không nghĩ tới thủ hạ của Tần Quân lại có người mạnh như vậy. Bọn họ không khỏi hồi tưởng lại uy thế Đát Kỷ phát ra lúc đó. Không trách được lại kinh khủng như vậy.
Thường Hạo đứng ở trong góc, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, nổi đầy gân xanh. Rõ ràng trong lòng hắn vô cùng không bình tĩnh.
Hắn đã xem Thường Thiến Thiến là thê tử tương lai của mình. Kết quả hiện tại, khi biết sư phụ có ý định muốn gả Thường Thiến Thiến cho Tần Quân, hắn liền giống như bị sét đánh. Oán hận trong lòng hắn đối với Tần Quân lại tăng lên, thậm chí bắt đầu vặn vẹo.
Một khi Thường Thiến Thiến thật sự gả cho Tần Quân, vậy sau này Huyền Linh Tông cũng sẽ thuộc về Tần Quân. Thường Hạo vẫn lấy tông chủ làm mục tiêu làm sao có thể nhịn được?
- Tần Quân, ta chưa trừ diệt rơi ngươi, thề không làm người!
Trong lòng Thường Hạo thầm gầm hét lên. đáng tiếc hiện tại hắn bất lực, thậm chí ngay cả tư cách mở miệng khuyên Thường Thiên Hữu cũng không có.
Muốn lật đổ Tần Quân, đầu tiên phải tách Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển ra.
- Được rồi, Thiến Thiến. Hiện tại con có thể nói cho ta biết thân phận của Tần Quân chứ?
Thường Thiên Hữu xua tay, nhìn về phía Thường Thiến Thiến hỏi.
Thường Thiến Thiến hít sâu một hơi, khẽ cắn hàm răng nói:
- Tần Quân xem như là tam hoàng tử của hoàng thất hiện nay.
Tam hoàng tử!
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện yên lặng lại. Cho dù là Thường Thiên Hữu và tất cả trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người.
Hoàng tử triều đại đương thời vượt quá mười người. Tiền thân của Tần Quân vô cùng uất ức, bị coi là sỉ nhục của hoàng thất. Cho nên tin tức của hắn đều bị hoàng đế phong tỏa ở bên trong Vương Đô. Cho nên cao tầng Huyền Linh Tông đối với tam hoàng tử Tần Quân cũng không có ấn tượng gì.
- Tam hoàng tử? Hắn không phải là bị giáng xuống, đày đến biên cương sao?
Chung Linh không nhịn được hỏi.
Lời nói này khiến cho Thường Thiên Hữu nghĩ đến càng nhiều điều hơn. Nếu như Tần Quân là tam hoàng tử, vậy căn bản không có khả năng nắm giữ cường giả Hóa Hư Cảnh làm thủ hạ. Nói cách khác trong lúc Tần Quân đang bị giáng chức, thu được kỳ ngộ.
Đã bái lạy một cường giả thần bí làm sư sao?
Không chỉ có là Thường Thiên Hữu, các trưởng lão khác cũng chìm vào trầm tư. Bọn họ cũng không tin hoàng thất nuôi dưỡng một cường giả Hóa Hư Cảnh. Nếu thật sự là như vậy, tại sao muốn phân cho một hoàng tử bị giáng chức?
Hiện tại đã cách ngày so đấu tại Huyền Linh Tông kết thúc là năm ngày. Tần Quân cách Vương Đô cũng càng lúc càng gần.
Tin tức Trác Tuấn Kiệt bị người đánh bại lại lan truyền nhanh chóng. Tuy rằng Huyền Linh Tông có ý định giấu diếm, nhưng bên trong Huyền Linh Tông có không ít người của thế lực khác được xếp vào. Cho nên Huyền Linh Tông muốn giấu cũng không thể giấu được.
Làm đệ nhất thiên tài của vương quốc Càn Nguyệt, Trác Tuấn Kiệt lại bị người khác đánh bại ở bên trong Huyền Linh Tông. Tin tức sôi sục được truyền đi ở bên trong toàn bộ vương quốc sôi.
Cũng may thân phận của Tần Quân cũng không truyền ra. Trong đệ tử nòng cốt tạm thời không có gián điệp của thế lực khác. Cho nên người ngoài chỉ biết Trác Tuấn Kiệt bị người khác đánh bại, cũng không biết là bị ai đánh bại.
Tần Quân còn không biết chuyện của mình đã bị truyền khắp giới tu sĩ của vương quốc Càn Nguyệt.
Lúc này bọn họ đi tới trong dãy núi cách Vương Đô mấy chục dặm xa. Vì để phòng Vương Đô chú ý, lúc Tần Quân đi ngang qua một tòa thành trấn cố ý toàn thân thay một bộ y phục màu trắng, đường viên in hoa văn kim sắc. Một mái tóc đen buộc ở sau đầu. Lại thêm khuôn mặt hắn vốn đã tuấn mỹ, khiến người ta không khỏi cảm thán trước một vị thiếu niên nhanh nhẹn.
Đáng tiếc lời Tần Quân nói lại phá hủy hình tượng của hắn. Chỉ nghe hắn hét lên:
- Cuối cùng cũng sắp đến. Chân ta cũng đi tới mềm nhũn rồi. Đát Kỷ, bảo nàng cõng ta, vì sao nàng không cõng!