- Đời ta lần đầu tiên trông thấy quy mô như vậy.
- Trận chiến này dù ai thua ai thắng đều sẽ ghi vào sử sách!
- Nhiều âm binh quá, trời, Nhan Vương Điện tiêu đời rồi.
- Cửu U Chi Địa quá mạnh, Thiên Mệnh Điện cũng không ngăn nổi.
- Mợ ơi, nhiều âm binh như thế làm sao đánh?
Các sinh linh là thám tử đến từ các thế lực. Bọn họ nhìn tình hình chiến tranh trước mắt đều giật mình sôi sục máu nóng.
Đập vào mắt ánh lửa đầy trời, lôi điện lấp lánh, âm binh và binh sĩ Nhan Vương Điện điên cuồng chiến đấu trải rộng trăm dặm. Các loại phép thuật tàn phá đất đai, xé rách không khí.
Ba Hư Không Lang Ma biến lớn vạn trượng ngửa đầu gầm rống, vô số âm binh bám vào người chúng nó, rậm rạp muốn xé rách thịt da, như đàn kiến ăn voi. Nhưng vô ích, ba Hư Không Lang Ma điên cuồng đập người mình, lực lượng một chưởng âm binh bình thường không đỡ nổi, hồn phi phách tán.
Một Hư Không Lang Ma gầm rống đấm một đấm xuống đất, khi Hư Không Lang Ma nổi giận chưa từng giữ lại sức mạnh. Cú đấm đập xuống, Tần Quân đứng trên tường thành bị chấn suýt ngã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất nứt ra, nham thạch to như núi cao bị đánh bay lên, cát bụi mù mịt. Vô số âm binh bị hất bay, không chịu nổi xung lực hồn phi phách tán. Lấy Hư Không Lang Ma làm trung tâm mặt đất thành hình tròn vỡ ra các hướng, tất cả sinh linh cảm giác đinh tai nhức óc.
Cuồng phong gào thét, Nhan Vương thành hùng vĩ khổng lồ như con thuyền nhỏ trong sóng dữ rung bần bật.
Trước lực lượng đó kiến trúc nào cũng như giấy.
Mấy chục vực cạnh Yêu Khư bị tiếng nổ rung trời hù sợ, còn tưởng Yêu Khư bị nổ.
- Trời, Yêu Khư đã xảy ra chuyện gì?
- Ui, uy áp này quá mạnh!
- Cứ tiếp tục thế này có khi nào chúng ta bị lan đến?
- May mắn chúng ta không phải sinh linh Yêu Khư . . .
- Nhan Vương Điện tàn đời rồi.
Hư Không Lang Ma một đấm đánh sụp đất đai vạn dặm, cát bụi bay đầy trời cho người cảm giác thương mang hỗn độn sơ khai.
Nhan Vương thành vì một cú đấm của Hư Không Lang Ma mà rời khỏi nền đất lơ lửng trên cao.
Tần Quân nhìn chăm chú, đại trận hộ thành bảo vệ không để bão cát thổi vào Nhan Vương thành. Tần Quân mơ hồ thấy trong bão cát có nhiều bóng người bay tới bay lui, chiến đấu cực kỳ kịch liệt, cách thật xa vẫn cảm nhận được áp lực chiến đấu khiếp người.
Như Lai và Cửu U Âm Đế đã đụng độ.
Chín con rồng đen ngưng tụ bằng pháp lực quay quanh người Cửu U Âm Đế, hai tay tiếp tục vỗ hướng Như Lai. Đàn rồng đen táp Như Lai, chúng nó biến lớn theo khoảng cách kéo rộng. Như Lai không hoảng hốt, hai tay vỗ ra bàn tay màu vàng liên tiếp va chạm với bầy rồng đen, triệt tiêu nhau.
Trong phút chốc hai bên không ai thua ai.
Cửu U Âm Đế chiến hăng đến mắt đầy tơ máu:
- Bổn tọa muốn các ngươi đền mạng!
Nghĩ đến cái chết của Ưu Công Tử làm lòng Cửu U Âm Đế quặn đau, lý trí bị sóng sát ý nhấn chìm. Cửu U Âm Đế quyết định chiến đấu hết sức mình.
Phải diệt Nhan Vương Điện!
Phải tru sát Nhan Đế!
Chín con rồng đen quanh người Cửu U Âm Đế càng cuồng bạo, biến lớn ngàn trượng khuấy động cát bụi điên cuồng cắn Như Lai, sóng gió dấy lên. Không sinh linh nào dám đến gần họ mười dặm, bao gồm Chân Võ Đại Đế.
Vạt áo đen bay phần phật, dưới mặt nạ vàng đôi mắt Như Lai sắc bén chưa từng có. Đối diện Cửu U Âm Đế siêu mạnh mẽ, Như Lai bị kích thích dâng lên chiến ý.
Trước kia chiến vì ích lợi cần băn khoăn đủ điều, lúc này Như Lai không suy xét điều gì khác, chỉ lo đánh bại kẻ địch trước mắt.
Như Lai thầm nghĩ:
- Đã bao nhiêu năm không có cảm giác này.
Như Lai bỗng cảm thấy không làm lãnh tụ cao nhất cũng không phải chuyện xấu, ít nhất phần lớn áp lực rơi trên người Tần Quân, y chỉ cần chiến đấu, dốc hết sức. Còn về kết cục thì có Tần Quân lo lắng.
Suy nghĩ vụt qua, Như Lai bỗng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, thân hình biến lớn. Áo đen được Như Lai cố ý luyện chế có thể thay đổi theo thân hình.
Biến cao ngàn trượng khí thế của Như Lai thay đổi, như vị thần cao cao tại thượng.
Cửu U Âm Đế nhíu mày hỏi:
- Ngươi là Như Lai?
Hiện nay hòa thượng có kim thân như vậy trừ Như Lai ra còn ai?
Giọng Như Lai uy nghiêm đáp:
- A di đà phật! Ta là Độ Ác!
Dứt lời bàn tay phải vỗ hướng Cửu U Âm Đế dấy lên sóng gió như những con rồng, khuấy động đánh tan hồn phách một số âm binh bay qua.
Một chưởng bá đạo!
Cửu U Âm Đế cảm nhận chưởng phong khó tả ập vào mặt, gã bản năng điều khiển chín con rồng đen che trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cột sáng vàng đường kính mấy trăm trượng bắn ra từ bàn tay Như Lai bao phủ Cửu U Âm Đế. Cột sáng vàng thế không thể đỡ, mặt đất bên dưới bị đánh nứt ra cái khe lớn, chớp mắt kéo dài mấy chục dặm.
Cột vàng có sức hủy diệt với tốc độ khủng bố bắn ra xa trăm vạn dặm, từ giữa Yêu Khư trong thời gian ngắn bắn tới ranh giới Yêu Khư, lại bay vào đất Đông Hoàng.
Một chưởng siêu mạnh khiến cát bụi bay đầy trời dạt ra, sinh linh trong Nhan Vương thành qua đó thấy rõ mọi người.
Ánh sáng vàng chiếu trên mặt tất cả sinh linh, bọn họ ngơ ngác nhìn Như Lai cao cao tại thượng, lòng rung động không tả nổi.
Một thị vệ bên cạnh Tần Quân run giọng nói:
- Mạnh quá . . .
Trong thành tĩnh lặng, nhìn cột vàng vắt ngang không trung, tất cả sinh linh muốn quỳ lạy.
Chân Võ Đại Đế vừa đánh nhau với hai âm tướng Đại La Chí Tiên cảnh vừa run sợ thầm nghĩ:
- Không ngờ tên này còn giấu chiêu!
So với lúc đại chiến với Hạ Oán Dạ thì Như Lai phút này mạnh hơn nhiều, như hai người khác nhau.
Thám tử các thế lực ở phía xa sôi nổi bàn tán, bị Như Lai biểu hiện thực lực bá đạo chấn nhiếp.
- Lực lượng kiểu này . . . còn là người không?
- Thế này xem như thần tiên rồi đi?
- Tu hành thật sự có thể đến độ cao như vậy?
- Độ Ác? Cái tên bá khí quá, không biết so với Như Lai thì ai mạnh hơn.
- Chắc chắn là Độ Ác rồi, Như Lai đã bị phế, có lẽ chết trong tay Thiên Đình Đại Tần.
Đặc biệt một số thám tử từng xem trận chiến Tây Vực đều kinh kêu không tin được.
Độ Ác này biểu hiện ra thực lực mạnh hơn Như Lai lúc trước rất nhiều, nhưng bọn họ đã bỏ qua một sự thật là Như Lai khi đó bị thương nặng.
Lục Nhĩ Mi Hầu vừa huơ gậy quét địch vừa cảm thán:
- Oách dữ!
Câu này là Lục Nhĩ Mi Hầu học từ Tần Quân.
Đám cường giả Nhan Vương Điện Lưu Trầm Hương, Dương Thiền, Dương Nhâm, Mông Điềm, Vương Tiễn, Long Đế vừa chiến đấu vừa kinh thán nhìn biểu hiện của Như Lai.