Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 989: Chương 989: Đối thủ của Tần Thánh Đế




Tôn Như Đạo khẽ thở dài:

- Ài, ta rất muốn từ chức điện chủ trở về Thiên Tuyển Phủ yên ổn tu luyện, đấu tranh quyền mưu thật sự không thích hợp với ta.

Mọi người giật nảy mình, rất là hoảng loạn.

- Không được, rời khỏi điện chủ thì Thần Điện chúng ta tiêu thật!

- Đúng rồi, Thần Điện bây giờ chỉ có mình điện chủ là Đại La, nếu điện chủ đi thì chúng ta cởi giáp về làm ruộng cho rồi.

- Toàn lời giận mất khôn! Điện chủ sau này đừng nói như vậy nữa!

- Đúng vậy! Điện chủ đừng sợ, chúng ta cùng điện chủ tiến lùi!

Nghe mọi người khuyên bảo, Tôn Như Đạo dở khóc dở cười, mắt gã đầy ai oán nhìn Hắc Điệp Tiên Tử.

Nếu Hắc Điệp Tiên Tử không tìm gã thì gã không thèm trở lại làm điện chủ. Điện chủ kiểu này rất ức chế, trong có Tần Thánh Đế nhìn chằm chằm, ngoài có hùng chủ khác như hổ rình mồi. Tôn Như Đạo cực kỳ hối hận.

Hắc Điệp Tiên Tử không chút lo lắng cười nói:

- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, Cửu U Chi Địa cùng lắm chỉ nhằm vào Nhan Vương Điện, không thì Thiên Mệnh Điện và Thiên Tuyển Phủ sẽ không ngồi yên. Cửu U Âm Đế mạnh đến đâu khi đối diện Thiên Mệnh Đại Đế cũng phải ngừng tay.

Bình thường nhắc tới hạng nhất, hạng hai sẽ tràn ngập biến số.

Nhưng nhắc tới Thiên Mệnh Đại Đế, Cửu U Âm Đế, không ai cho rằng Cửu U Âm Đế đánh lại Thiên Mệnh Đại Đế. Vì Cửu U Âm Đế thua Thiên Mệnh Đại Đế rất nhiều lần, nếu gã không được Thiên Mệnh Đại Đế thưởng thức thì đã chết từ lâu, càng đừng nói làm chủ Âm phủ.

Mọi người nghe vậy mới vơi bớt nỗi lo trên nét mặt.

Đám cao tầng Thần Điện giống câu danh ngôn của Hoa Hạ cổ đại: Sống khó khăn cực khổ vì chết trong yên bình.

***

Nam Vực Thiên Thế Giới.

Tin cuộc chiến Yêu Khư đã truyền đến, mỗi đảo bay đều thảo luận việc này.

Trong tẩm cung của thánh hoàng hậu.

Ðát Kỷ nhíu mày lẩm bẩm:

- Nhan Đế? Từ đâu chui ra hùng chủ mới?

Du Phượng Hoàng vừa ăn xong điểm tâm, nhún vai nói:

- Không rõ, tự dưng xuất hiện, sau trận chiến này e rằng có thể vào mười hàng đầu Hùng Chủ bảng.

Liễu Nhược Lai cùng hai nàng giao lưu, tò mò hỏi:

- Có khi nào là bệ hạ không? Gần đây không thấy bệ hạ đi đâu.

Ðát Kỷ, Du Phượng Hoàng nhìn nhau.

Phong cách làm việc của Nhan Đế giống hệt Tần Quân, quan trọng nhất là hòa thượng áo đen rất giống Như Lai.

Du Phượng Hoàng do dự nói:

- Chắc không phải đâu, Nhan Vương Điện mạnh như vậy, ngươi có thấy bệ hạ điều tướng quân nào đi không?

Đám cường giả đỉnh cao như Hình Thiên, Hậu Nghệ, Bạch Trạch, Tôn Ngộ Không, Khoa Phụ không rời khỏi Thiên Đình Đại Tần, sao Tần Quân có thể một mình sáng tạo thế lực khác?

Bọn họ bỏ qua Lưu Trầm Hương, sau khi bái vào Thiên Đình Đại Tần thì Lưu Trầm Hương hầu như không làm ra chuyện gì, đã bị các nàng quên mất.

Ðát Kỷ lắc đầu cười nói:

- Chờ bệ hạ trở về hỏi thử xem.

Ðát Kỷ không dám tin Tần Quân lén tạo một thế lực khác.

Từ cuộc chiến Yêu Khư đủ thấy Nhan Vương Điện không thua kém Thiên Đình Đại Tần, Tần Quân làm gì có nhiều tinh lực như thế? Dù hắn có nhưng tài nguyên, nhân lực từ đâu ra?

Thiên Đình Đại Tần đã là kỳ tích.

Không chỉ có hậu cung, đám quan viên văn võ đều đang thảo luận.

Bọn họ ngạc nhiên vì thủ đoạn của Nhan Đế, có người nói Thánh Đế bệ hạ rốt cuộc gặp đối thủ.

***

Trong cung điện, Tần Quân uống thả cửa bị một binh sĩ đánh thức:

- Báo! Ngoài thành tây có một nữ nhân tự xưng là Hạn Bạt đặc biệt đến đầu bái bệ hạ!

Mấy người trong điện đã uống say khướt, rượu là linh tửu giấu không biết bao nhiêu năm trong Nhan Vương thành, tu sĩ Địa Tiên cảnh uống một hớp sẽ ngủ hơn trăm năm, phàm nhân uống một giọt sẽ nổ banh xác.

Hạn Bạt?

Tần Quân rùng mình, vội đứng dậy đi ra ngoài điện.

Dương Thiền, Chân Võ Đại Đế trợn to mắt đi theo. Hai người có ký ức kiếp trước đã nghe tên Hạn Bạt, thầm nhủ chắc là trùng hợp hoặc đồng âm thôi?

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cũng chạy ra.

Là ai đến mà khiến bệ hạ có phản ứng lớn vậy?

Đoàn người rầm rộ bay hướng cửa thành tây, nhiều sinh linh trong thành tò mò nhìn.

Không lẽ sắp có chiến sự?

Bên kia, một bóng người đứng trước cửa thành tây. Da nàng màu xanh đen rất rùng rợn, vải đen quấn chặt người, tóc khô xõa vai, dáng người đường cong bốc lửa, mặt mũi thanh tú, mỗi tội màu da khiến người chùn bước.

Đây là tổ cương thi, Hạn Bạt.

Nghe nói nơi nàng đi qua ngàn dặm không có cọng cỏ.

Xung quanh Nhan Vương thành không có cỏ nên không thấy hiệu quả, hoặc Hạn Bạt có thể tự nhiên kiềm chế.

Hạn Bạt hừ lạnh, chờ mất kiên nhẫn:

- Bệ hạ của các ngươi sao còn chưa ra?

Nàng dù gì là Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn, đám nhãi nhép này không cho nàng vào!

Đám binh sĩ trên tường thành liếc nhau, không ai trả lời.

Bộ dạng Hạn Bạt đáng sợ như vậy ai dám cho vào?

Rất nhanh đám người Tần Quân đến nơi. Khi thấy Hạn Bạt thì cả đám con ngươi co rút, mỗi mình Tần Quân nhiệt tình bay xuống nghênh tiếp.

Hạn Bạt có mức độ trung thành chín mươi mốt, Tần Quân không sợ nàng làm hại mình.

Hạn Bạt chắp tay hầm hừ, có chút khiêu khích:

- Tham kiến bệ hạ, ta tên Hạn Bạt, muốn đầu vào bệ hạ. Nhưng ta là thân tai họa, bệ hạ dám nhận không?

Chân Võ Đại Đế đáp xuống sau lưng Tần Quân, không chút thu giấu hơi thở.

Hạn Bạt ngạc nhiên nhìn gã, che miệng cười nói:

- Đại La Chí Tiên cảnh hậu kỳ, cũng khá quá chứ.

Khóe môi Tần Quân co giật, cảm giác bà nương này hơi gai góc.

Trong thành truyền ra giọng Như Lai:

- A di đà phật.

Tim Hạn Bạt rớt cái bịch, trợn to mắt, lòng dậy sóng dữ.

Giọng Như Lai khiến linh hồn Hạn Bạt run rẩy, người này chắc chắn vượt qua Đại La Chí Tiên. Trong Nhan Vương thành còn có cường giả như vậy?

Hạn Bạt mới được triệu hoán ra nên không biết đại chiến lúc trước.

Tần Quân nhìn biểu tình giật mình của Hạn Bạt thì thầm sướng, Như Lai rất biết xem xét thời thế.

Tần Quân hào hùng cười nói:

- Trẫm có gì không dám!?

Tần Quân cuồng vọng thầm nghĩ:

- Trẫm không chỉ muốn thu nàng, còn muốn thu phụ thân của nàng!

Tam Hoàng Ngũ Đế, ngày sau chắc chắn sẽ bị hắn triệu hoán ra, phong cương ba ngàn thế giới vì hắn!

Hạn Bạt cười nói:

- Nếu bệ hạ có đảm phách lớn như vậy thì ta sẽ hết lòng hết sức vì bệ hạ!

Bề ngoài Hạn Bạt khá kinh dị nên nàng cười làm Tần Quân thấy rùng rợn, mặt ngoài hắn không lộ vẻ khó chịu gì.

Tần Quân nhướng mày nói:

- Đi thôi, vừa lúc có chuyện cần nàng làm đây.

Trông thấy Hạn Bạt, men say của Tần Quân biến mất theo sự hưng phấn.

Nếu để Hạn Bạt đụng mặt Từ Trọng Sinh sẽ xảy ra chuyện gì?

Từ Trọng Sinh thích luyện chế thi nô đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.