Thời gian nhanh chóng trôi qua. Khi yến hội kết thúc, Tần Quân đã uống say không còn biết gì. Lại thêm tình trạng kiệt sức, nên sau khi bị thị nữ đỡ vào phòng ngủ, hắn ngả người vào giường liền ngủ.
Mà tin tức liên quan tới chuyện hắn đánh bại Trác Tuấn Kiệt dường như mọc cánh vậy, bắt đầu nhanh chóng lưu truyền. Trong một đêm, tin tức này đã truyền khắp Vương Đô. Ngày hôm sau, nó lại bắt đầu truyền bá về phía toàn quốc.
Thần thoại của thế hệ trẻ tuổi bị một vị hoàng tử duy nhất được phong vương bên trong vương quốc đánh bại!
Trác Tuấn Kiệt đã qua ba mươi tuổi. Tần Quân mới mười sáu tuổi. Thiên phú chênh lệch thế nào, đến heo cũng có thể hiểu rõ!
...
Sáng sớm ngày hôm sau, triều đình hoàng cung.
- Ha ha ha! Không hổ danh là con trai của trẫm, phát ra hùng uy của hoàng thất!
Càn Hoàng Đế cười đến toe tóe. Các tướng quân trong triều đình lại nịnh nọt chúc mừng.
Ngay cả thái sư Giả Tuân cũng vậy. Duy nhất chỉ có trấn quốc đại tướng quân Nam Mãnh lộ ra vẻ mặt thâm trầm.
Ánh mắt hắn thường xuyên liếc nhìn về phía đại tướng mặc trang phục màu xanh lục phía sau. Đó không ngờ là Quan Vũ.
- Bệ hạ, dân gian hiện tại thịnh truyền Việt Vương có dũng khí của thái tổ!
Trầm Duyên cười ha hả nói. Hoạn quan ở triều đường bình thường không có quyền phát biểu. Nhưng thân phận của hắn đặc biệt, được Càn Hoàng Đế vô cùng yêu thích, nên không có ai dám chỉ trích.
- Dũng khí của thái tổ? Ha ha, truyền đi rất hay!
Càn Hoàng Đế càng thêm hài lòng.
Thái tổ hoàng đế của vương quốc Càn Nguyệt năm đó có thể lực dũng mãnh vô song. Chiến tranh, mỗi lần hắn đều xông lên phía trước, giống như Hạng Võ trong lịch sử địa cầu Hoa Hạ. Hơn mười năm trước, người mạnh nhất vương quốc Càn Nguyệt chính là Thái tổ hoàng đế!
Cười một hồi, Càn Hoàng Đế mới đưa ánh mắt nhìn về phía dưới, cuối cùng chăm chú vào Quan Vũ.
- Quan Vũ đã là tướng quân tam phẩm. Vừa lúc Ngọc Quan Thành không có tướng trấn thủ. Mời Quan tướng quân đi tới đó. Mười vạn tướng sĩ trong Ngọc Quan Thành đều thuộc về sự quản lý của Quan tướng quân!
Ầm!
Triều đình chấn động. Quan Vũ trực tiếp từ người vô danh tiểu tốt trở thành đại tướng nắm giữ mười vạn đại quân. Tốc độ tăng lên này có thể nói là tốt nhất từ trước tới nay!
- Bệ hạ! Đây chính là Ngọc Quan Thành và mười vạn tướng sĩ!
Nam Mãnh dẫn đầu nhảy ra biểu thị không phục.
- A? Quan tướng quân ở trong lúc hai nước quyết đấu lập được công lớn. Lẽ nào Nam ái khanh muốn không để ý tới phần công lao này?
Càn Hoàng Đế cười tủm tỉm hỏi.
- Hừ!
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng. Khí thế Hóa Hư Cảnh ép tới mức các võ quan trong toàn triều đều có kích động muốn quỳ xuống. Hắn rất xảo diệu. Duy nhất chỉ có không để cho khí thế ép về phía Càn Hoàng Đế. Hắn vừa dương oai, cũng phải cho Càn Hoàng Đế mặt mũi.
Nam Mãnh còn cảm giác ngực bị búa tạ công kích, khí huyết cuồn cuộn, tâm tư hoảng hốt. Hắn không dám mở miệng phản bác nữa.
Các quan viên, tướng quân còn lại âm thầm chắt lưỡi. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người tại triều đường ép Nam Mãnh một đầu. Hơn nữa còn là phương thức bá đạo như vậy!
- Được rồi! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai Quan tướng quân liền lên đường đi tới Ngọc Quan Thành!
Càn Hoàng Đế giải quyết dứt khoát nói. Tất cả mọi người đồng thời kêu lên:
- Bệ hạ anh minh!
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ phụ... kỳ vọng cao của Càn Hoàng Đế! Tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ: Ở yến hội thiên tài Càn Nguyệt lực ép thiên tài các lộ! Thu được 3000 giá trị kinh nghiệm, một lần cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên!
- Đinh! Chúc mừng kí chủ đột phá Trúc Cơ Cảnh tầng tám!
Liên tục hai tiếng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên, khiến Tần Quân đang mê man giật mình tỉnh giấc. Hắn theo phản xạ có điều kiện, từ trên giường ngồi dậy. Hắn khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. Sau khi nhìn qua một hồi lâu, hắn mới có thể tỉnh lại.
Nếu không có nguồn nhiệt linh lực mênh mông ở trong cơ thể, chắc hẳn hắn cũng không có ý thức được mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Ta lại có thể rút thưởng?
Tần Quân gãi tóc mơ hồ hỏi.
- Đúng vậy!
Hệ thống thần thoại vẫn tiếc chữ như vàng đáp lại.
Nhận được câu trả lời của hệ thống, cảm giác buồn ngủ của Tần Quân, trong nháy mắt hoàn toàn không còn. Hắn xoa xoa hai tay nói:
- Hy vọng có thể rút được đồ tốt. Bắt đầu rút thưởng!
- Đinh! Hiện tại bắt đầu rút thưởng ngẫu nhiên...
Túi càn khôn!
Hiên Viên Kiếm!
Quạt ba tiêu!
Theo thói quen Tần Quân bắt đầu nhắc tới những pháp khí trâu bò bên trong ký ức. Vào lúc này, Đát Kỷ bỗng nhiên đẩy cửa mà tiến vào.
- Công tử, nên rời giường rồi. Ngày mai nhị gia sẽ phải khởi hành đi tới Ngọc Quan Thành.
Đát Kỷ vào cửa liền nói. Bởi vì Tần Quân rất muốn tiến công chiếm đóng nàng, cho nên cho phép nàng tiến vào bất cứ lúc nào, không cần gõ cửa. Hiện tại Đát Kỷ đối với hắn cũng có một tia thiện cảm mơ hồ. Cho nên nàng cũng không để ý tới sự khác biệt nam nữ.
Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là Đát Kỷ không phải là người, mà là yêu.
- Đinh! Rút lấy cái yếm của Đát Kỷ, sinh ra từ Phong Thần Diễn Nghĩa!
Thứ gì chứ?
Đát Kỷ...
Biểu tình của Tần Quân nhất thời ngưng đọng. Quan trọng nhất chính là hắn cảm giác trên tay xuất hiện thêm một thứ màu hồng nhạt, còn lưu lại hơi ấm.
Ông trời của ta ạ!
Tần Quân thiếu chút nữa thì bạo phát. Theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy gương mặt tuyệt mỹ của Đát Kỷ đang nhìn hắn. Hai mắt nàng muốn phun ra lửa.
- Ta...
Tần Quân muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng như thế nào. Trò này đùa quá rồi!
Ngẫu nhiên rút thưởng không ngờ rút ra một thứ như thế?
- Công tử.
Đát Kỷ cười lạnh tiến gần về phía Tần Quân. Tần Quân khiếp sợ đến mức quấn chăn dựa vào tường, vẻ mặt kinh hoàng:
- Đát Kỷ, không phải như nàng nghĩ...
- Vậy vì sao ngươi còn đang nắm nó không buông?
- A... Cũng không thể ném...
-...
Tần Quân nắm chặt lấy cái yếm màu hồng nhạt trong tay, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi. Đát Kỷ không có khả năng là nữ tử yếu đuối. Cường giả siêu cấp Hóa Hư Cảnh, có thể đùa chết hắn!
Một giây tiếp theo, bên trong Việt Vương Cung quanh quẩn tiếng hắn kêu thảm thiết thê lương. Tất cả hạ nhân đều có thể nghe được rõ ràng.
Bên trong một tòa biệt viện cách đó mấy trăm thước, Quan Vũ đang uống trà không khỏi mỉm cười:
- Công tử và Đát Kỷ thực sự là oan gia hoan hỉ.
Sau một nén hương, Tần Quân sưng mặt sưng mũi đi tới biệt viện của Quan Vũ. Đi theo phía sau hắn là Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển, còn có hai người hầu bưng thức ăn.