Lúc này, Tần Quân bỗng nhiên từ trong xe ngựa đi ra. Đát Kỷ và Tiểu Ly theo sát phía sau. Hắn nhìn đám binh sĩ đang bao vây xung quanh một lượt. Hắn bình tĩnh tự nhiên, đi thẳng tới phía trước, mỉm cười nhìn Lý Dã nói:
- Lão tạp nham, chỉ phái ra những người như thế đã muốn giết chết ta sao?
Lý Dã bị hắn xưng hô như vậy, sắc mặt tái xanh. Vì vậy hắn hừ lạnh nói:
- Việt Vương miệng lưỡi thật ra còn mạnh hơn so với thực lực của ngươi.
Trong khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên phất tay lên. Hai hàng cung tiễn thủ bên cạnh trực tiếp bắn về phía Tần Quân. Đủ trăm mũi tên, cục diện đồ sộ.
Chân mày Lý Nguyên Phách nhíu lại, lắc mình đến trước mặt Tần Quân, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Lăn.
Giống như sấm sét giữa đất bằng, giọng Lý Nguyên Phách lớn đến mức đáng sợ. Sóng âm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cuốn đi tất cả. Những mũi tên sắc bén này trực tiếp bị bay ngược trở về. Tất cả binh sĩ ở phía trước mặt Lý Nguyên Phách bị hét tới màng tai bị rách, máu tươi từ trong tai bay ra. Còn có nhiều người lập tức chết bất đắc kỳ tử. Cục diện cực kỳ hỗn loạn. Ngay cả Lý Dã cũng bị hét ngã về phía sau, chật vật ngã nhào trên đất.
Đứng sau lưng Lý Nguyên Phách, đám người Tần Quân cũng không khỏi phát sinh cảm giác bị ù tai. Đây là Lý Nguyên Phách không có nhằm vào bọn họ, bằng không bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là bị ù tai như vậy.
Vừa hô một tiếng, uy lực lại khủng khiếp như vậy!
- Tặc lưỡi, nếu như Lý Nguyên Phách sống ở thời Tam Quốc, làm gì có được truyền kỳ Trương Phi hét gãy cầu Đương Dương...
Tần Quân cảm thán nói. Lý Nguyên Phách vừa nghe, không khỏi quay đầu lại tò mò hỏi:
- Tam Quốc? Trương Phi là ai?
- Trương Phi à? Tự là Dực Đức, hắn là hoạn quan...
- Hoạn quan Trương Dực Đức? Hoạn quan là có ý gì?
Lý Nguyên Phách hóa thành cục cưng hiếu kỳ, nhìn về phía Tần Quân hỏi. Hắn không để ý chút nào tới ánh mắt hoảng sợ của quân địch và biểu tình bất đắc dĩ của bằng hữu trong đội bên ta.
- Khụ khụ, ngươi đừng quản nhiều như vậy. Lại hỏi tiếp, ta sợ Trương Phi từ Hoàng Tuyền tới tìm ta.
Tần Quân giả ho khan một tiếng.
Tê liệt, lão tử chỉ đùa vui như vậy mà thôi. Có thể không cần hỏi tới hay không? Ta cũng cảm giác một đám đông fan hâm mộ của Trương Phi sắp chuyển kiếp tới đánh ta...
Lúc này, tiếng gầm gừ của Lý Dã truyền đến:
- Tống tiền bối, còn không mau ra tay! Giết chết tiểu tử ngốc này, chúng ta có khả năng giết Tần Quân!
Tống tiền bối?
Tiểu tử ngốc?
Khóe miệng Tần Quân nhất thời co rút. Hắn theo bản năng nhìn về phía Lý Nguyên Phách. Quả nhiên sắc mặt của tiểu tử ngốc này đã thâm trầm xuống, giống như núi lửa sắp phun trào.
Lý Nguyên Phách ngốc, nhưng hắn không cho phép người khác mắng hắn ngốc.
Cũng giống như người xấu không cho phép người khác mắng hắn xấu vậy. Càng là chỗ thiếu hụt lại càng phải giữ gìn. Đây là chuyện thường tình của con người.
Lý Nguyên Phách không nói một lời. Kim Bằng Thần Chùy lại đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, giống như hai tay nắm hai vại nước lớn, đặc biệt có lực đánh vào thị giác.
Tần Quân cùng với đám người Giả Tuân ở phía sau không khỏi mặc niệm thay cho Lý Dã. Người này hôm nay xem như là đã tăng cấp kỹ năng tìm đường chết lên tới mức đầy tràn, không người nào có thể cứu được hắn.
- Hừ! Có lão phu ở đây, tiểu nhi ngu muội đừng có làm càn!
Một tiếng quát lớn nổ vang. Ngay sau đó một bóng người từ trên trời hạ xuống. Nhìn kỹ thình lình là Tống Lãng một tháng trước tham gia hai nước quyết đấu, cũng đại biểu cho người đại biểu cho vương quốc Thương Lam, giành được trận thắng lợi duy nhất. Đương nhiên hắn khi đó đối mặt, chính là Bạch Ngự Phong, một vị tướng quân danh tiếng không lớn.
Lục lục lục!
Tần Quân trực tiếp giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Tống Lãng. Cũng dám mắng Lý Nguyên Phách là tiểu nhi ngu muội. Ngày hôm nay hắn và Lý Dã là cắn thuốc sao? Lại đi tìm đường chết như vậy.
Quả nhiên, Lý Nguyên Phách tức giận đến toàn thân run rẩy.
- Tống Lãng của vương quốc Thương Lam... Trước đây vẫn nghe nói qua về uy danh của hắn... Đáng tiếc.
Tông Ngạn nói thầm một tiếng. Tất cả mọi người hiểu rõ ý tứ của hắn. Tống Lãng chẳng qua là cao thủ Thuế Phàm Cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Lý Nguyên Phách, người giết chết yêu vương trong nháy mắt?
Lúc này, Lý Nguyên Phách bắt đầu hành động. Hắn cúi đầu chậm rãi đi về phía Tống Lãng. Khí thế của hắn liên tục tăng lên. Người cẩn thận quan sát, có thể phát hiện ra, phía sau hắn lưu lại hai hàng dấu chân thật sâu. Ơ đây không có khả năng là đất bùn. Mặt đất chính là nham thạch chồng lên nhau tạo thành. Có thể thấy được lực lượng của Lý Nguyên Phách khủng khiếp tới mức nào.
Mắt của Tống Lãng híp một cái. Hắn cũng từng nghe nói qua lời đồn đại, Lý Nguyên Phách giết chết yêu vương trong nháy mắt. Chỉ có điều hắn cũng không tin. Bây giờ nhìn thấy Lý Nguyên Phách, hắn càng không tin. Bởi vì hình tượng của Lý Nguyên Phách thế nào cũng không giống như hung thần trong truyền thuyết.
Khí thế là không tệ, nhưng không thể khiến cho hắn khiếp sợ được!
- Giết chết ngươi trước, sau đó lại giết tới chủ tử của ngươi!
Tống Lãng lạnh lùng nói. Nói xong liền giẫm bước đánh về phía Lý Nguyên Phách. Tay phải hắn đánh thẳng về phía trước, giống như một cây đao.
Vậy mà Lý Nguyên Phách bỗng nhiên ném cây chùy bên tay phải. Cây chùy lớn vạn cân ở trong tay hắn lại nhẹ giống như là lông hồng. Nhưng ném ra như thế, uy thế lại là hủy thiên diệt địa!
Sắc mặt Tống Lãng biến đổi kịch liệt. Trong nháy mắt hắn liền cảm giác được khí tức tử vong. Đáng tiếc, tốc độ Lý Nguyên Phách ném chùy vô cùng nhanh. Hắn còn chưa kịp phản ứng, cây chùy lớn đã đập trúng trước mặt.
Một tiếng động nổ vang!
Cho dù là Tần Quân cũng không nhịn được quay đầu lại. Hắn không dám nhìn một cảnh tượng tàn nhẫn như vậy. Cây chùy lớn nặng vạn cân bị ném lên cao, nện ở trên thân người, hoàn toàn không thua kém khởi động hô, toàn lực va chạm vào trên thân người. Lực trùng kích tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng được.
Máu tươi bắn lên trời cao. Tống Lãng bị búa lớn đè xuống, nện ở trên tường thành, trực tiếp đập hắn thành bánh thịt. Lực lượng khủng khiếp khiến cho khiến chỗ cửa lan tràn ra từng vết nứt. Trong nháy mắt, những vết nứt này trải rộng ra mặt ngoài của tường thành. Đám người Lý Dã còn chưa kịp phản ứng, tường thành đã trực tiếp ầm ầm sụp đổ.
Ầm ầm ầm
Dưới ánh mắt kinh hoàng, các binh sĩ nhìn tường thành khổng lồ đang sụp xuống, khó có thể tin nổi. Lý Dã và một đám cung tiễn thủ đều không kịp thoát đi, kêu thảm bị một đống bụi bặm chìm ngập.