Lý Nguyên Phách tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cùng Tần Quân sóng vai đi đến.
- Điện hạ, ngươi đi qua đó làm cái gì?
Giả Tuân khẩn trương hỏi.
- Yên tâm đi. Có Nguyên Phách đi theo ta, các ngươi tiếp tục theo đường vòng mà đi.
Tần Quân khoát tay nói. Các cấm vệ thực lực quá yếu. Nếu như xông vào, nói không chừng sẽ bị trúng độc mà chết.
Giả Tuân muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn vẫn không có dũng khí đi theo, chỉ có thể lặng lẽ ngồi trở lại thùng xe.
Những người khác cũng không dám đi theo.
Không ngừng đi tới, Tần Quân phát hiện mặt đất dưới lòng bàn chân càng lúc càng ẩm ướt. Sau khi đi tới trăm thước, mặt đất liền biến thành bùn. Đi lên trước nữa, mơ hồ có xu thế của đầm lầy.
- Ta thường nghe nói, yêu thú cường đại nếu như một mình xuất hiện, bình thường là đang chờ thiên tài địa bảo nào đó. Con Độc Giao này cũng thế, phải không?
Tần Quân vừa đi vừa nhìn về phía Lý Nguyên Phách bên cạnh, hỏi.
Có Lý Nguyên Phách vị bảo tiêu siêu cấp này ở bên cạnh, hắn đi cũng không có cảm giác kinh hồn bạt vía.
- Ừ. Sau thân của con Độc Giao này có một đóa hoa màu đen. Có bốn gã tu sĩ đang nghĩ biện pháp cướp giật.
Lý Nguyên Phách gật đầu nói, khiến cho Tần Quân không khỏi hâm mộ. Sương mù dày đặc như vậy đều có thể thấy rõ cảnh tượng phía trước. Địa Tiên Cảnh thật sự là một nhóm trâu bò.
Lại tiếp tục đi về phía trước thêm hai trăm thước, Tần Quân cuối cùng miễn cưỡng nhìn thấy được bóng dáng của Độc Giao và bốn gã tu sĩ.
Con Độc Giao này to bằng thùng nước vậy, dài đến mười thước. Toàn thân nó đầy vẩy giáp màu đen, không khác biệt so với một con trăn lớn. Chỉ là đầu của nó có hình tam giác cứng rắn.
Mà bốn gã tu sĩ đều là dáng vẻ trung niên, trên thân mặc trang phục khác nhau. Đoán được bọn họ không phải là tu sĩ của đại phái. Bọn họ đang bao vây tấn công Độc Giao. Nhưng vảy giáp bên ngoài thân của Độc Giao cứng rắn vô cùng. Trong miệng nó thỉnh thoảng còn phun ra khí độc màu đen, làm cho bọn họ không ngừng né tránh.
- Tất cả đều đang có tu vi Kim Đan Cảnh. Thật thú vị.
Tần Quân lẩm bẩm nói. Hắn cũng không vội vã ra tay, đứng tại chỗ bắt đầu xem cuộc vui.
Lý Nguyên Phách lại thấy đứng yên một chỗ chẳng có gì thú vị cả. Một búa của hắn cũng có thể trong giây lát giải quyết được cả bốn người và Độc Giao. Tất nhiên không có hăng hái quá lớn.
- Đại ca, bên cạnh có người!
Một tu sĩ trầm giọng nói. Trong khi nói chuyện trong tay cầm hai lưỡi búa không ngừng bổ về phía Độc Giao, nhưng không có cách nào chém rách được lớp vẩy giáp của Độc Giao.
- Hai vị thiếu niên mà thôi. Không cần quan tâm tới bọn họ!
Một người trung niên khôi ngô mặc cẩm phục màu đen trầm giọng quát. Tốc độ trường kiếm trong tay hắn cực nhanh, liên tiếp đâm vào vẩy giáp của Độc Giao. Có tia lửa bắn ra.
Hai người khác rõ ràng là song sinh. Từ trang phục tới tướng mạo cũng cực kỳ tương tự, tả hữu giáp công, thế tấn công ngược lại là mạnh nhất.
Thiếu niên?
Sắc mặt Tần Quân cổ quái, muốn cười lại phải cố nhịn.
Lý Nguyên Phách đảo không quan tâm. Thân thể hắn gầy như que củi, duy trì ở trạng thái mười mấy tuổi, tất nhiên thoạt nhìn giống như thiếu niên.
Chỉ là vị thiếu niên này có chiến lực quá khủng bố.
- Tâm pháp của thánh thể bất diệt tầng thứ nhất có thể hấp thu hàng vạn hàng nghìn độc vật luyện thể. Cũng không biết đóa hoa màu đen này có thể có tác dụng gì đối với ta hay không.
Trong lòng Tần Quân mơ màng nói. Hắn cũng không cầu có quá nhiều đột phá, chỉ cần có tiến triển là được.
Đóa hoa màu đen có thể khiến cho Độc Giao tam giai đỉnh phong trấn thủ, khẳng định không đơn giản, cũng không phải là vật tầm thường.
Cùng lúc đó, bốn gã tu sĩ trung niên và Độc Giao càng đấu, khí thế càng ngất trời. Bốn người đều là cường giả Kim Đan Cảnh. Hơn nữa ở Kim Đan Cảnh thuộc về hàng ngũ đứng đầu, linh lực ngang dọc. Không gian bên trong phạm vi hai mươi thước đều bị linh lực của bọn họ tàn sát bừa bãi. Sương mù dày đặc cuồn cuộn, huyễn hóa ra các loại hình thái.
Nhưng bọn họ vẫn không làm gì được Độc Giao. Tuy rằng hình thể của Độc Giao không khổng lồ đến mức tuyệt vọng, nhưng lực phòng ngự của nó biến thái lại khiến cho bốn người nhức đầu không thôi.
Khí đen bay xung quanh. Độc Giao càng lúc càng trở nên cuồng bạ. Đuôi giao long còn thỉnh thoảng rút ra, lực lớn vô cùng. Người nam nhân trung niêm béo mập kia bị đánh ra. Lưỡi búa trong tay phải của hắn cũng tuột tay, bay ra ngoài.
- Tê tê...
Lưỡi của con giao không ngừng phun ra nuốt vào. Đôi mắt giao thâm độc ở trong sương mù dày đặc, tản ra hai đạo huyết quang kinh người. Từ bên cạnh nhìn lại, quả thật giống như một con giao long đang uốn lượn nhảy múa bên trong, làm cho bốn gã tu sĩ không dám gần người.
Tần Quân nhìn một hồi, sau đó liền cảm giác không có gì thú vị. Vì vậy hắn dẫn theo Lý Nguyên Phách đi về phía đáo hoa màu đen ở sau lưng con Độc Giao này.
Chỉ thấy đóa hoa màu này có kích thước lớn chừng chậu nước, có bốn cánh hoa, quỷ dị vô cùng. Nhìn từ phía xa, giống như một đóa hoa được làm từ sắt đen vậy.
- Tiểu tử, đừng qua đây!
Người trung niên mặc cẩm phục phẫn nộ quát lên. Một là lo lắng Tần Quân bị Độc Giao giết chết, hai là bọn họ hao hết tâm lực, kết quả bị người khác nhanh chân đến trước. Điều này chẳng phải sẽ rất phiền muộn sao?
Vậy mà Tần Quân căn bản không để ý tới hắn, tự mình đi về phía đóa hoa màu đen. Bốn gã tu sĩ thấy vậy, nhất thời nổi giận.
- Để cho tiểu tử này qua đi. Hắn chết cũng đáng đời!
Tu sĩ béo mập mắng, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Độc Giao cũng nhận thấy được động tác của hai người Tần Quân, lúc này liền vung đuôi rắn lên, đập về phía Tần Quân. Trong đó dường như có lực lượng vạn quân. Nếu như bị đập trúng, tuyệt đối là thịt nát xương tan.
Lúc này, Lý Nguyên Phách bỗng nhiên lắc mình xuất hiện đến trước người Tần Quân. Tay phải hắn thoải mái chộp một cái, liền dễ dàng nắm được đuôi rắn. Năm ngón tay hắn giống như Ưng Trảo cắm vào thịt rắn. Trong nháy mắt máu tươi tuôn ra, Độc Giao đau đến mức kêu lên.
A...
Bốn gã tu sĩ nhìn thấy, liền hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ biết rõ Độc Giao có lực phòng ngự khủng khiếp tới mức nào. Mặc cho bọn họ công kích như thế nào, cũng không có cách nào phá rách được lớp vẩy giáp. Nhưng Lý Nguyên Phách không ngờ dễ dàng phá vỡ được như vậy. Hơn nữa còn là chỉ bằng một tay. Tay phải của hắn phải cứng rắn tới mức nào?
- Hừ! Giao xà nho nhỏ cũng dám càn rỡ như thế!
Lý Nguyên Phách hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném đi. Độc Giao nặng phải tới mấy ngàn cân liền bị hắn ném bay ra ngoài, vụt qua đỉnh đầu của bốn gã tu sĩ.