Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1062: Chương 1062: Hình Thiên đấu Đông Hoàng




Đông Hoàng Thái Nhất mạnh như vậy hắn có thể thắng được không?

Đông Hoàng Thái Nhất hơi ngửa đầu, ngạo mạn cười nói:

- Tiểu tử lo mà nhìn rõ vị trí của mình, nếu bản hoàng muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay!

Dù biết Tần Quân là Nhan Đế nhưng Đông Hoàng Thái Nhất không chọc thủng trước mặt công chúng, vì gã không thèm.

Dù là Tần Thánh Đế hay Nhan Đế đều không lọt vào mắt gã, nguyên Huyền Đương đại thế giới chỉ là bàn đạp của gã.

Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất nhìn xa ba ngàn đại thế giới, mục tiêu gã muốn khiêu chiến là Cổ Tiên giới.

Mặt Tần Quân sa sầm, cái tên này ngông cuồng đến vô biên.

Tần Quân cười khẩy nói:

- Vậy sao? Thế thì ngươi làm thử xem!

Ai không biết khoác lác?

Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn cùng che trước mặt Tần Quân. Hình Thiên lấy Càn Thích ra tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.

Tuy khí thế của Đông Hoàng Thái Nhất cực mạnh nhưng bọn họ không sợ. Trước khi đến đây họ đã đấu tranh tư tưởng rồi.

Đông Hoàng Thái Nhất là thần thoại với họ, nếu khiêu chiến thần thoại rất dễ thì không vui.

Một tay Bồ Đề Tổ Sư cầm phất trần, nhìn Đông Hoàng Thái Nhất chằm chằm. Không khí con phố này trở nên nặng nề đặc quánh.

Tần Quân và Đông Hoàng Thái Nhất bốn mắt nhìn nhau, dường như có hỏa hoa bắn ra.

Da đầu Nhiên Đăng tê dại ước gì xoay người chạy trốn ngay:

- Chắc không phải đánh nhau ngay bây giờ đi?

Hùng chủ khác cũng rất hồi hộp. Hình Thiên, Đông Hoàng Thái Nhất phát ra khí thế hù sợ bọn họ, nếu thật sự đánh nhau thì Tuyệt Thiên thành bị hủy chắc luôn, rất có thể sẽ chọc giận Thiên Mệnh Đại Đế.

Hội trăm hùng chưa bắt đầu đã đại chiến?

Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng cười:

- Nếu ngươi muốn chết thì bản hoàng thành toàn!

Đông Hoàng Thái Nhất đi hướng Tần Quân, gã đi không nhanh không chậm, cố ý tạo áp lực lên phòng tuyến tâm lý của đối phương.

Nhưng Tần Quân không phải người thường, trái tim của hắn cứng rắn như đá.

Đối mặt uy thế của Đông Hoàng Thái Nhất, Tần Quân cười. Hình Thiên như ngọn núi lướt qua hắn muốn quyết tử chiến với Đông Hoàng Thái Nhất.

Lửa giận cháy hừng hực, cơ bắp Hình Thiên phồng lên, mắt lóe sát ý khủng bố, tóc dài bay rối, tư thái ma thần bày ra lâm li.

Hình Thiên lạnh lùng nói, bước đến gần Đông Hoàng Thái Nhất:

- Thù sâu như biển kiếp trước nên kết thúc!

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn Hình Thiên tràn ngập sát ý, nhếch mép trào phúng.

Tưởng Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn có thể vô địch sao? Thứ không biết trời cao đất rộng!

Bùm!

Chợt một bóng đỏ từ trên trời giáng xuống chắn giữa hai người, bụi bay mù mịt, vạt áo bay phần phật. Người đến là số một đương thời, Thiên Mệnh Đại Đế.

Thiên Mệnh Đại Đế hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Các ngươi làm vậy là không để ta vào mắt?

Ánh mắt Thiên Mệnh Đại Đế sắc bén quét qua Đông Hoàng Thái Nhất, Hình Thiên.

Cảm nhận khí thế của hai người làm Thiên Mệnh Đại Đế giật mình, không ngờ trên đời có tồn tại mạnh hơn Thái Thượng Lão Quân. Nhưng Thiên Mệnh Đại Đế không hoảng, ngược lại hơi hưng phấn, ít ra hội trăm hùng sắp tới sẽ thú vị.

Mắt Đông Hoàng Thái Nhất hấp háy, ngẫm nghĩ rồi thu hơi thở về, cười nói:

- Cũng đúng, ngày mai đánh cũng không muộn.

Mục tiêu của Đông Hoàng Thái Nhất là phá trời, nhưng nếu phá trời sẽ bị Cổ Tiên giới giận chó đánh mèo. Một mình gánh vác áp lực không bằng kéo vài người làm đệm lưng.

Chín đế hợp sức phá trời, Cổ Tiên giới có tức giận cỡ nào cũng sẽ không tập trung xử một người.

Hình Thiên định nói gì nhưng Tần Quân đã lên tiếng:

- Hình Thiên lui xuống đi, xem như nể mặt đại đế.

Tần Quân cười tủm tỉm nhìn Thiên Mệnh Đại Đế, hắn và Đông Hoàng Thái Nhất giống nhau, đều không để Thiên Mệnh Đại Đế vào mắt, nhưng vì cửu đế thiên hạ nên tạm thời nể gã. Chờ hội trăm hùng mở ra bọn họ sẽ cho Thiên Mệnh Đại Đế biết cái gì gọi là hiện thực tàn khốc.

Nghe Tần Quân, Đông Hoàng Thái Nhất đồng lùi luôn bước thì khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Mệnh Đại Đế dịu lại. Gã là người tổ chức hội trăm hùng, nếu hai người đánh nhau thì gã biết đút mặt đi đâu? Cửu đế thiên hạ sẽ bị chậm lại.

Thiên Mệnh Đại Đế nhẹ giọng nói:

- Các ngươi rất mạnh, có tư cách trở thành cửu đế thiên hạ. Về sau sẽ có cơ hội cho các ngươi quyết đấu, hy vọng các ngươi kiên nhẫn một chút.

Dứt lời Thiên Mệnh Đại Đế chợt biến mất như chưa từng xuất hiện.

Con phố yên tĩnh lại, đám sinh linh ngây người.

Có tư cách trở thành cửu đế thiên hạ?

Cái này xem như lọt vào vòng trước?

Đám sinh linh đoán vậy. Tuy Hình Thiên, Đông Hoàng Thái Nhất biểu hiện rất mạnh nhưng vì tư duy cố hữu nên họ vẫn xem Thiên Mệnh Đại Đế là thần. Một tay Thiên Mệnh Đại Đế thúc đẩy cửu đế thiên hạ, trong lòng họ cho rằng miễn được gã thừa nhận là có thể thành cửu đế thiên hạ.

Tần Quân thầm than thở:

- Cái tên này thật biết ra oai.

Thiên Mệnh Đại Đế, người hệt như tên, nhân vật chính thiên địa thời đại này, nếu hệ thống không xuất hiện có lẽ Thiên Mệnh Đại Đế vô địch thật.

Cảm khái giây lát sau đó Tần Quân mang theo năm người Hình Thiên tiếp tục đi tới. Đông Hoàng Thái Nhất còn đứng đằng trước, biểu tình kỳ lạ nhìn hắn.

Hai bên càng lúc càng gần hơn, không khí đã hết căng thẳng.

Các sinh linh hai bên đường xôn xao, kinh thán liên hồi:

- Thiên Mệnh Đại Đế lợi hại nhất, trấn được hai người vô pháp vô thiên đó!

- Chậc, lần đầu tiên thấy Tần Thánh Đế nghe lời như vậy.

- Sao ta cảm giác Yêu Hoàng và Tần Thánh Đế không sợ Thiên Mệnh Đại Đế?

- May mắn dừng lại, nếu không thì hội trăm hùng còn tổ chức được sao?

- Không ngờ Yêu Hoàng mạnh vậy, sao trước kia hắn điệu thấp thế?

Vừa rồi khí thế của Đông Hoàng Thái Nhất làm bọn họ hơi sợ, bao gồm Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ.

Viêm Hoàng đứng ở chỗ rẽ con phố nhíu chặt mày, khuôn mặt chân chất nghiêm nghị, toát ra khí thế sư tử đực.

Viêm Hoàng thốt ra bốn chữ:

- Không thể địch lại.

Ba thuộc hạ đứng sau lưng Viêm Hoàng rung động.

Nên biết thiên hạ hiện nay trừ Thiên Mệnh Đại Đế ra Viêm Hoàng chưa từng sợ ai.

Viêm Hoàng điệu thấp, quanh năm không ra Phần Khư nhưng sinh linh nào dám chọc vào gã đều không sống nổi. Không ngờ lần này Viêm Hoàng mới đi ra đã gặp hai cường giả khiến gã tự nhận không đánh lại, khiến ba thuộc hạ cảm thấy hoang đường.

***

Tần Quân và Đông Hoàng Thái Nhất sát vai nhau lướt qua.

Giọng Đông Hoàng Thái Nhất nhẹ nhàng bay vào tai Tần Quân:

- Hy vọng ngươi đừng khiến bản hoàng thất vọng.

Tần Quân không ngừng bước, tiếp tục tiến lên, lắc đầu nhếch mép nói:

- Đừng nghĩ mình vô địch thiên hạ, đứng càng cao té càng nặng!

Mắt Đông Hoàng Thái Nhất lạnh băng, nhưng gã không đáp trả, để mặc Tần Quân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.