Sau khi yến hội thiên tài đã kết thúc, thế lực khắp nơi đều rời khỏi Vương Đô. Trước khi đi, Thường Thiến Thiến dẫn theo đoàn người của Huyền Linh Tông cố ý tới bái biệt Tần Quân. Đối với điều này, thái độ của Tần Quân cũng rất hữu hảo. Mặc dù đối mặt với Trác Tuấn Kiệt lòng tin bị tổn thương nặng nề, hắn cũng không có bỏ đá xuống giếng, khiến cho đoàn người của Huyền Linh Tông phát sinh thiện cảm đối với hắn.
Ngày thứ ba sau khi Quan Vũ rời khỏi đó, Trầm Duyên lại đi tới Việt Vương Cung.
- Điện hạ, hơn hai mươi ngày sau, hoàng triều Nam Trác sẽ tiến hành vũ hội Tiềm Long. Vũ hội Tiềm Long cứ ba năm một lần, là cơ hội tuyệt hảo để tu sĩ các vương quốc bái nhập tông môn của hoàng triều Nam Trác. Trong quá trình vũ hội nếu như biểu hiện xuất sắc, rất có khả năng sẽ được tông môn của hoàng triều Nam Trác chiêu nạp, tiến vào danh sách một trăm người đứng đầu, còn có thể tùy ý lựa chọn tiến vào một trong bảy đại tông môn mạnh nhất của hoàng triều!
Trầm Duyên ý vị thâm trường nói. Ngoài mặt Tần Quân rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là vô cùng sục sôi.
Đây chính là cơ hội cá chép nhảy long môn, dùng chân nghĩ cũng hiểu được nội tình của tông môn hoàng triều khẳng định khủng khiếp.
Hơn mười vương quốc tập chung vào một chỗ, mới có khả năng so sánh với lãnh thổ của hoàng triều, mới có thực lực chống lại.
Lại thêm nhiệm vụ được Du Phượng Hoàng kích phát ra, Tần Quân tất nhiên phải tham gia. Nếu như biểu hiện tốt, có thể thu được hai mươi vạn giá trị kinh nghiệm, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần rút thưởng ngẫu nhiên!
- Trầm công công, vũ hội Tiềm Long có hạn chế số người hay không?
Tần Quân không nhịn được hỏi.
- Gần như không. Chỉ cần có thể tiến vào hoàng triều Nam Trác, liền có thể báo danh.
Trầm Duyên cười nói, nhưng Tần Quân lại là nghe được một tia manh mối.
Chỉ cần!
Thân là hoàng tử của vương quốc, Tần Quân tất nhiên có thể đi vào hoàng triều Nam Trác. Nhưng đối với tu sĩ bình thường khác lại không giống như vậy. Khẳng định có rất nhiều phiền phức.
Chỉ có điều, những điều này thì có liên quan gì đến Tần Quân?
Loại bỏ tạp niệm, Tần Quân tiếp tục hỏi:
- Khi nào xuất phát?
- Mười ngày sau, điện hạ và Ngũ điện hạ, tứ điện hạ sẽ xuất phát, do cấm hộ vệ đưa đi, Giả thái sư dẫn đường.
Trầm Duyên đáp lại. Làm vương quốc một phương tiến vào hoàng triều, khẳng định phải phái đại thần đi thăm viếng. Bằng không chính là thất lễ.
- Ta có thể dẫn thủ hạ đi theo không?
- Đương nhiên có thể. Nhưng trong thời điểm vũ hội, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
- Được rồi!
Tần Quân gật đầu. Có Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển đi theo, hắn cũng bớt lo lắng.
Hắn không ngốc. Trên đường đi, Tần Dự khẳng định sẽ phái người tới tập kích hắn. Đây lại là cơ hội ngàn năm một thuở.
Cũng may Tần Dự cũng không biết con át chủ bài thật sự của hắn.
Sau đó hai người hàn huyên một hồi, Trầm Duyên liền từ biệt rời đi. Tần Quân xoay người liền bắt đầu tiếp tục luyện thương. Hắn muốn học được Sát Na Phương Hoa trước khi vũ hội Tiềm Long!
Đến lúc đó, không có khả năng nhờ tới thủ hạ, mà là bản lĩnh thật sự của mình!
- Ầm...
Một thương đâm ra, tia sáng lập lòe. Không khí bị Ngân Long Tru Hồn Thương đâm vào, đột ngột nổ tung, phát sinh tiếng nổ vang khiến màng tai cảm thấy đau đớn.
...
Mười ngày vội vàng trôi qua. Tần Quân không đi ra khỏi Việt Vương Cung, cả ngày luyện thương, khiến cho Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển không khỏi tán thưởng sự chăm chỉ của hắn.
Dựa theo giao hẹn, Tần Quân sửa sang xong hành lý liền dẫn theo Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển đi ra khỏi Việt Vương Cung, đến tập hợp ở phía trước hoàng cung.
Khổ luyện thương thuật mười ngày, lại thêm phương pháp thổ nạp Tiên Thiên do Hạo Thiên Khuyển dạy, lực lượng của Tần Quân trực tiếp tăng lên gấp bội. Tinh khí thần toàn thân hắn dường như lột xác, hai mắt lấp lánh có thần, giống như có giấu tinh không mênh mông.
- Đát Kỷ, các nàng có hiểu biết gì đối với hoàng triều Nam Trác hay không?
Tần Quân vừa đi, vừa nhìn về phía Đát Kỷ hỏi. Tuy rằng Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển là do hệ thống thần thoại triệu hồi ra tới, nhưng bọn họ cũng có ký ức thuộc về thế giới này, tương đương với dân thổ cư. Chỉ là nhân vật đặt ra bị thay thế.
Đát Kỷ đáp lại:
- Có người nói hoàng triều Nam Trác cường giả như mây. Cường giả Hóa Hư Cảnh ở chỗ của bọn họ cũng không tính là lời đồn đại. Có người nói bên trong hoàng triều Nam Trác còn có cường giả vượt qua Hóa Hư Cảnh.
Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh không khỏi kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Nó vẫn không tiết lộ với Đát Kỷ về thực lực chân chính của mình. Dĩ nhiên không phải bởi vì nó giấu mình, mà là xem thường khoe khoang.
- A? Sau Hóa Hư Cảnh là cái gì?
Tần Quân giả vờ hỏi, phối hợp với Hạo Thiên Khuyển giả vờ giấu mình.
- Địa Tiên Cảnh.
Trên mặt Đát Kỷ lộ ra vẻ hướng tới.
- Bốn nước lấy...
Tần Quân nông nổi nói một câu từ ngữ kinh điển nào đó kiếp trước, khiến cho Đát Kỷ không nghĩ ra. Nàng luôn cảm thấy Tần Quân hình như đang cười nhạo nàng.
- Hừ, chuyện lần trước ngươi trộm đồ của ta... vẫn chưa xong đâu!
Đát Kỷ hừ lạnh nói.
Vẻ mặt tươi cười của Tần Quân nhất thời bị xấu hổ thay thế. Trời ạ, thế nào còn nắm lấy không tha!
Hắn cũng thật sự không ngờ được rút thưởng sẽ rút ra thứ như vậy. Nhưng hệ thống thần thoại cũng nói là rút thưởng ngẫu nhiên!
Ừ! Ngẫu nhiên!
Hệ thống chết tiệt!
Đây tuyệt đối là chỗ bẩn trong nhân sinh. Chỉ có điều nói đi thì phải có nói lại. Nhiệt độ của cái yếm đó đến nay vẫn khiến cho hắn khó có thể quên được. Còn có một mùi thơm làm cho lòng người say mê.
Phi!
Biến thái đáng chết!
Trong lòng Tần Quân không ngừng nôn ọe đối với hệ thống thần thoại. Nhưng đối mặt với vẻ mặt trêu tức của Đát Kỷ, con ngươi của hắn đảo một vòng, lại giống trước đây mặt không đổi sắc. Đát Kỷ bây giờ có thể lấy chuyện này tới nói đùa, biểu thị nàng đã bị hắn hấp dẫn!
- Hắc hắc, nếu không nàng lấy đồ kia ra trả lại cho ta?
Tần Quân giả vờ thỉnh cầu nói. Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh không khỏi lắc đầu. Đôi bên ân ái có thể chú ý một chút tới con chó độc thân đang đi ở bên cạnh hay không!
- Tiểu công tử trầm mê thứ đồ chơi kia, ta sợ ngươi ăn không tiêu.
Đát Kỷ sử dụng ngón trỏ phải đẩy cằm của Tần Quân lên, cười quyến rũ nói. Âm thanh mềm mại ỏn ẻn khiến cho Tần Quân nghe được chỉ cảm thấy dưới bụng có một ngọn lửa chợt vọt lên.
Những lời này có nghĩa đặc biệt nào khác sao...
Bình tĩnh!
Thua người không thể thua khí thế!