Lý Nguyên Bá không thuận theo, giống như vợ nhỏ, chỉ là không đủ manh.
Tần Quân trợn trắng mắt nói:
- Về sau các ngươi đều sẽ có.
Cơ Bất Bại xoa xoa hai tay cười nói:
- Nhớ kỹ còn có Lão Tử.
- Ừm, về sau ta tặng cho ngươi pháp bảo của Sơ Đại Cực Viêm Ma Thần.
Tần Quân gật đầu nói.
Sơ Đại Cực Viêm Ma Thần?
Cơ Bất Bại im lặng, hoàn toàn không tin.
Lúc này, Tần Quân lại lấy ra một kiện pháp bảo, làm cho tất cả mọi người không dời nổi mắt.
Hồng Mông Đế Kiếm!
Kiếm này toàn thân trong suốt đỏ tươi, lượn lờ lấy huyết khí, mơ hồ có long ngâm phượng minh, kiếm nhận rộng như nấm đấm, một cỗ khí tức phảng phất như đến từ tuyên cổ mênh mông tràn ra, không gian phi tốc rút lui ở chung quanh cũng bắt đầu uốn éo.
- Đây là…
Bồ Đề Tổ Sư lập tức không bình tĩnh, trợn cả mắt lên.
Tần Quân lấy ra vỏ kiếm, cắm vào, đeo ở trên đai lưng cười nói:
- Đây là Hồng Mông Đế Kiếm, ngày sau chính là bảo kiếm của trẫm, trên trảm Chí Tôn, dưới trảm Cửu U Hoàng Tuyền.
- Bệ Hạ, tựa hồ kiếm này rất lợi hại a?
Lý Nguyên Bá trông mà thèm nói, đây là lần thứ nhất hắn sinh ra hứng thú với kiếm.
Tôn Ngộ Không cùng Dương Tiễn vô ý thức gật đầu, so sánh với Hồng Mông Đế Kiếm, Hoàn Vũ Tam Tiêm Đao cũng lộ ra phổ thông.
Cho dù hai bảo không có triển lãm uy năng, lại có thể khiến người ta cảm thấy chênh lệch.
Ngay cả Thao Thiết ở bên chân cũng kiêng kỵ nhìn qua Hồng Mông Đế Kiếm, phảng phất như gặp phải thiên địch.
- Bảo vật này sợ là siêu việt Hỗn Độn Linh bảo.
Ngọc Đỉnh chân nhân cảm thán nói, Phục Hi, Hậu Thổ, Chúc Cửu Âm đều gật đầu, bởi vì bọn hắn đều liên tưởng đến Hỗn Độn Chung của Đông Hoàng Thái Nhất.
Cái kia chính là tồn tại siêu việt Hỗn Độn Linh bảo.
Tần Quân cười lớn một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Đến Tô Đế Tông rồi!
Giấu Hỗn Độn Chí Bảo trong lòng, tâm tình của hắn đắc ý.
- Vâng!
Phục Hi gật đầu nói, đang khi nói chuyện, ống tay áo vung lên.
Giờ phút này, trong Tô Đế Tông lại cực kỳ náo nhiệt.
Tô Đế Tông ở trên một hòn đảo lớn, đảo có thể so với Thái Dương tinh, trên núi Sơn Nhạc nhiều đếm không hết chồng lên, đại hà ở trong núi bành trướng mãnh liệt, tựa như Thiên Hà cuồn cuộn, ở khu vực trung ương, có một thạch tượng cao tới 100 ngàn trượng, đó là một hình người thấy không rõ khuôn mặt, tay trái chỉ thiên, giống như quát lớn.
Dưới thạch tượng, là một quảng trường cực kỳ rộng rãi.
Yến Nô máu me khắp người quỳ gối trước thạch tượng, phía sau là mấy chục ngàn thềm đá, đứng đầy đệ tử của Tô Đế Tông.
- Yến Nô!
Thiếu nữ khất cái gọi, nàng bị trói ở trên trụ đá, không thể động đậy, chung quanh có mười tên đệ tử trấn giữ.
Thượng Quan Đao Thánh cùng các cường giả còn lại của Tô Đế Tông đứng ở nơi không xa, nhìn lấy Yến Nô.
Yến Nô quỳ trên mặt đất, hai tay chống thẳng, rõ ràng xương cốt vỡ nát, Thạch Bổng ở trước đầu gối hắn, hai mắt hắn đục ngầu, không có chút sinh khí nào, máu tươi thuận cằm nhỏ xuống, vô cùng thê thảm.
- Tông Chủ, gia hỏa này là vị tộc nhân cuối cùng của Di Man Tộc, không thể giết a!
Thượng Quan Đao Thánh cắn răng nói với một tên nam tử áo lam ở bên cạnh, nam tử áo lam chính là Tô Đế Tông Tông Chủ, Tô Phi Hà.
Khuôn mặt của Tô Phi Hà bình tĩnh, ánh mắt lấp lóe sát ý, càng phát ra nồng đậm.
- Hừ! Di Man Tộc sớm nên diệt, năm đó phản bội Tô Đế, chẳng lẽ chúng ta còn muốn lưu hắn?
Một tên Thánh Nhân khác giận nói, hắn mất đi cánh tay phải, vai phải máu me đầm đìa, rõ ràng là vừa trải qua đại chiến.
Tay của hắn chính là bị Yến Nô cắt đứt.