Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 149: Chương 149: Hung thần bái nhập (2)




Một vị yêu vương chí ít Hóa Hư Cảnh tầng năm bị hắn dễ dàng giết chết trong nháy mắt như vậy. Tất cả mọi người đứng trên tường thành đều trầm mặc. Ngay cả Thái Bạch Kim Tinh cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Tuy rằng Thái Bạch Kim Tinh là Thiên Tiên Cảnh, nhưng bị biểu hiện tàn bạo của Lý Nguyên Phách chấn áp.

Hắn liếc mắt nhìn ra trên người Lý Nguyên Phách mang huyết mạch Thái Cổ. Nếu như trưởng thành lên, sau này chính là tồn tại hắn ngưỡng vọng.

- Thật hung tàn.

Tần Quân chắt lưỡi nói. Những người khác ở bên cạnh đều thành thật gật đầu.

Vào lúc này, Lý Nguyên Phách bỗng nhiên xoay người bay về phía tường thành. Hắn sát khí đầy người khiến cho các binh sĩ trên tường thành đồng thời lui về phía sau một bước.

- Điện hạ cẩn thận.

Huyết Đao Vương hợp thời biểu hiện chính mình, ngăn cản ở trước mặt Tần Quân. Tần Quân thấy vậy khóe miệng giật giật. Đại ca, ta mạnh hơn ngươi thì phải?

Tốc độ của Lý Nguyên Phách rất nhanh, trực tiếp rơi vào tường thành. Mọi người khiếp sợ đến mức vội vàng rút vũ khí ra. Tiểu Ly, Pháp Hải, Hạo Thiên Khuyển, Đát Kỷ, Thái Bạch Kim Tinh đứng ở trước mặt Tần Quân, rất sợ Lý Nguyên Phách một búa đập chết Tần Quân.

- Các hạ muốn làm cái gì?

Thái Bạch Kim Tinh trầm giọng hỏi. Lý Nguyên Phách vừa từng trải một trận đại chiến, sát khí sôi trào. Lại thêm dáng vẻ bề ngoài của hắn giống như ác quỷ, cho nên rất khó khiến người ta phát sinh thiện cảm.

Vậy mà lúc này, Tần Quân bỗng nhiên đi tới, chà xát tay cười nói:

- Nguyên Phách, cực khổ rồi!

Hắn vừa mở miệng, Lý Nguyên Phách liền nhếch miệng cười. Chỉ là nụ cười của hắn khiến cho mọi người càng sợ hãi hơn.

- Điện hạ cẩn thận!

Pháp Hải vội vàng kéo Tần Quân đi ra phía sau.

Đát Kỷ lại là ngẩn người.

Nguyên Phách?

Chẳng lẽ là Lý Nguyên Phách công tử nhắc tới tối hôm qua?

Vừa nghĩ như thế, ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Quân nhất thời không giống mọi khi. Lẽ nào vị hung thần này cũng là thủ hạ của Tần Quân?

- Ân công, Nguyên Phách đặc biệt tới bái nhập, trợ giúp ân công xây dựng một hồi sự nghiệp to lớn!

Lý Nguyên Phách quì một gối cười nói. Tất cả mọi người cả kinh xôn xao. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khó tin. Đát Kỷ và Thái Bạch Kim Tinh mặc dù đã đoán được tình hình thực tế, cũng không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.

Hung thần ở trước trăm vạn yêu thú không kiêng nể gì cả, một búa đập chết yêu vương, lại muốn bái nhập Tần Quân?

Đám người Giả Tuân bị chấn động tới mức ngây ngươi. Các binh sĩ lại lộ ra vẻ mặt chấn động nhìn cảnh tượng như vậy.

- A... Vị này chính là tiểu bá vương Tần Quân?

- Không nghĩ tới vị quái vật này lại muốn bái nhập tiểu bá vương!

- Đúng, không phải vẫn lưu truyền thủ hạ của tiểu bá vương cường giả nhiều như mây sao?

- Ông trời của ta ơi, có vị hung thần này ở đây, vương quốc Thương Lam còn có thể đấu cùng vương quốc Càn Nguyệt nữa hay sao?

- Lại thêm vị thần tướng gọi là Quan kia Vũ, lực lượng thủ hạ của tiểu bá vương thật khó có thể tưởng tượng được!

Các binh sĩ bàn luận ầm ĩ. Phần lớn mọi người đều hít khí lạnh, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mặt.

- Nguyên Phách mau đứng lên. Ngươi vừa xuất hiện đã uy phong như vậy, quả nhiên là thần tướng!

Tần Quân vội vàng đỡ Lý Nguyên Phách dậy. Những lời tán dương hắn nói hoàn toàn không giữ lại chút nào. Thật ra ở trong lòng hắn Lý Nguyên Phách không thuộc về thần tướng, mà là hung tướng, sát khí trên chiến trường!

Lý Nguyên Phách được hắn khen ngợi, liền vò đầu ngại ngùng cười rộ lên. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy điều này dường như không chân thật.

Đây là vị hung thần vừa rồi ngăn cản giết yêu vương kia sao?

- Vì sao ngươi gọi Tần Quân ca ca là ân công?

Tiểu Ly hiếu kỳ hỏi.

Những người khác cũng vậy. Chẳng lẽ Tần Quân lại từng cứu qua Lý Nguyên Phách. Người này khi còn bé rốt cuộc đã cứu bao nhiêu cường giả?

Hơn nữa còn luôn luôn có cường giả bởi vì linh cảm một đường đi tới bái nhập.

- Lúc nhỏ ta không có nhà để về, là ân công cho ta một miếng cơm ăn. Bằng không ta sớm chết đói.

Lý Nguyên Phách nghiêm túc nói, thiếu chút nữa khiến cho mọi người cười ngất.

Thật đúng là đặc biệt có chuyện như vậy sao?

Tần Quân cố nén kích động muốn cười phun, phất tay nói:

- Chuyện quá khứ không nên nói ra. Sau này có Nguyên Phách tương trợ, toàn bộ thiên hạ, ta nơi nào mà đi không được?

Giờ phút này hắn hận không thể hôn hệ thống một cái. Cái ký ức xen vào này quá trâu bò!

Không chê vào đâu được!

Chuyện khi hắn còn bé, ai có thể nhớ rõ?

Lý Nguyên Phách được khen, hào khí liền dâng trào, lúc này lên tiếng đồng ý nói:

- Sau này ân công bảo ta đập ai, ta đập người đó!

Trong khi nói chuyện, hắn vẫn cố ý lắc lư Kim Bằng Thần Chùy trong tay. Mọi người nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía.

- Còn gọi là ân công? Gọi điện hạ.

Tần Quân cười mắng, vô hình liền kéo gần lại gần quan hệ với Lý Nguyên Phách.

Giả Tuân trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó nhất thời phấn khởi. Tần Quân nhận được dũng tướng như vậy, tương đương với vương quốc Càn Nguyệt lại tăng thêm lợi ích. Vừa nghĩ tới Lý Nguyên Phách và Quan Vũ vì vương quốc Càn Nguyệt chinh chiến Nam Vực, hắn phấn khởi được không thể kìm chế được bản thân.

Năm người Diệp Hiên lại không phục hồi được tinh thần. Trên đường đi tới, Tần Quân cho bọn họ nỗi sợ hãi càng lúc càng nhiều. Lần sau còn dọa người hơn so với lần trước.

- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao luôn luôn có thể lôi kéo được cường giả tới bên cạnh...

Ánh mắt Chúc Nghiên Khanh có chút mơ hồ. Mặc dù không có nói chuyện nhiều với Tần Quân, nhưng Tần Quân phong thần tuấn tú, bên cạnh không chỉ tụ tập rất nhiều cường giả, thực lực bản thân cũng rất mạnh.

Thế hệ trẻ tuổi, nàng vẫn chưa thấy qua người nào ưu tú hơn Tần Quân. Bởi vậy trái tim tự nhiên có chút rung động.

Chỉ có điều Tần Quân người này quá không biết xấu hổ. Bên cạnh mỹ nữ không ít. Chúc Nghiên Khanh cũng sẽ không xán lại gần.

Diệp Hiên ở bên cạnh, trong lúc lơ đãng liền liếc mắt nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh. Hắn nhìn thấy ánh mắt nàng đang nhìn về phía Tần Quân, trong lòng hắn nhất thời chán ngán. Nhưng Lý Nguyên Phách ở đây, hắn cũng không dám biểu hiện tâm tình trong lòng.

Lúc này, thú triều ngoài thành cũng bắt đầu lui lại. Hổ Yêu Vương vừa chết, những yêu thú bị mê hoặc tất nhiên không dám ở lại lâu. Khi phóng tầm mắt nhìn lại, thi thể của yêu thú không một vạn cũng có tới tám nghìn, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, đủ để thấy rõ mức độ cuồng bạo của Lý Nguyên Phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.