Sau khi lễ tang đơn sơ kết thúc, Tần Quân xao đầu Yến Tam hỏi. Yến Mạc Bắc và ba gã thủ vệ không khỏi kinh ngạc nhìn về phía bọn họ. Các hài đồng còn lại không hiểu chuyện. Tuy rằng trước đây bọn chúng đã cười nhạo Yến Tam là phế vật, nhưng gia tộc gặp phải biến cố, mâu thuẫn giữa bọn chúng trước đây trong nháy mắt liền tiêu tan thành mây khói. Cho nên mỗi người đều nhìn về phía Yến Tam.
- Muốn! Cả đời ta nhất định phải trả thù này!
Yến Tam lau nước mắt, vẻ mặt kiên định nói.
Tần Quân không khỏi cảm thán. Trời ạ, nếu như tiểu tử này đổi vào trong thế giới tiểu thuyết, tuyệt đối là nhân vật chính a
Lưng đeo huyết hải thâm cừu của gia tộc, phế vật lại tập kích ngược thành thiên tài tuyệt thế, thỏa mãn khuôn mẫu của nhân vật chính!
- Vậy ngươi nguyện ý đi theo ta không? Ta sẽ bồi dưỡng ngươi thành cao thủ. Sau này ngươi tự mình đi báo thù!
Tần Quân bộ lộ ra biểu tình của con sói xám cười hỏi.
- Nguyện ý!
Yến Tam kích động nói. Trên mặt các hài đồng còn lại đều lộ ra vẻ hâm mộ. Biểu hiện của Tần Quân vừa rồi khiến cho bọn chúng vô cùng sùng bái. Trong lòng bọn chúng vừa coi hắn thành ân nhân, lại còn là thần tượng.
Yến Mạc Bắc do dự nói:
- Công tử... tư chất của tam nhi hắn...
- Các ngươi nhầm!
Tần Quân cười lớn một tiếng. Nói xong hắn liền xoay người rời đi. Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau.
Thấy vậy, Yến Mạc Bắc chỉ đành phải kìm chế sự nghi ngờ trong lòng, vội vàng dẫn dắt tộc nhân còn lại đi theo sau.
...
Bên trong một tòa cung điện rộng rãi, ngũ hoàng tử Tần Dự đang ngồi ở trước bàn đọc sách. Năm nay hắn mười sáu tuổi hắn rất tuấn mỹ, hoàn toàn không thua kém gì Tần Quân. Hắn mặc trên người trang phục bằng gấm còn có đính các loại ngọc châu. Dưới một đôi mày kiếm, mắt hắn chuyên chú nhìn thư tịch trên tay. Bên cạnh có hai cung nữ dung mạo xinh đẹp đang bóp vai đấm lưng cho hắn.
Sách hắn xem là án lệ quyền mưu tranh đấu kinh điển của đại thần các đời. Sách như vậy ở trong hoàng cung có thể nói là cấm kỵ. Nhưng hắn dám nhìn, có thể thấy được dã tâm của hắn.
- Ngũ điện hạ, Huyết Đao Vương cầu kiến.
Một tiểu thái giám chạy vào nhẹ giọng nói. Tần Dự không quay đầu lại, xua tay đáp lại:
- Để cho hắn tiến đến.
Huyết Đao Vương chính là tâm phúc của hắn, cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng tám!
Đồng thời thủ hạ hắn đã thành lập một tổ chức sát thủ, tên là tổ chức Huyết Đao. Ở bên trong vương quốc, tổ chức này có danh tiếng nhất định, bình thường tiếp nhận các loại nhiệm vụ ám sát. Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, tổ chức như vậy lại chịu sự khống chế quản lý của Tần Dự.
Rất nhanh, Huyết Đao Vệ liền long hành hổ bộ đi đến. Toàn thân hắn mặc áo bào màu đỏ, giống như ướt đẫm máu. Dưới mái tóc bạc là một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tuổi chừng bốn mươi, bên hông còn trang bị một thanh loan đao dài chừng nửa trượng.
Hắn vừa đi vào, nhiệt độ trong đại điện hình như cũng giảm xuống không ít, khiến cho hai cung nữ toàn thân run lên.
- Thế nào? Yến gia đã diệt trừ hết chưa?
Tần Dự liếc mắt nhìn Huyết Đao Vương, không để ý hỏi.
Huyết Đao Vệ quì một gối, trầm giọng nói:
- Phần lớn người của Yến gia đã bị giết. Nhưng Yến Mạc Bắc dẫn theo một đám hài đồng Yến gia chạy trốn. Thuộc hạ thu xếp cho một đội Huyết Đao Vệ đuổi theo giết, đến nay chưa có trở về. Chắc hẳn đã gặp bất trắc.
Tần Dự vừa nghe, nhất thời để quyển sách trên tay xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Đao Vương, nhíu mày hỏi:
- Yến Mạc Bắc cũng không có tu vi Luyện Khí. Ý của ngươi là có người đang trợ giúp Yến gia sao?
Ở bên trong Vương Đô, người dám cùng hắn đối nghịch cũng không nhiều lắm, nhưng quả thật vẫn có.
Huyết Đao Vương không trả lời. Hắn hiểu rõ Tần Dự không phải đang hỏi hắn, mà là đang suy nghĩ tìm hiểu.
Hơn nữa hắn đáp lại vấn đề này cũng không thích hợp, sẽ làm cho Tần Dự trời sinh có tính đa nghi sẽ miên man suy nghĩ.
Tần Dự ở trong các hoàng tử có tâm tính đế vương lớn nhất. Làm việc ở dưới tay hắn, mỗi người cũng giống như đi trên băng mỏng, rất sợ nói sai.
- Đi xuống đi. Ta sẽ cho người đuổi theo điều tra hành tung của Yến Mạc Bắc. Chờ đợi mệnh lệnh của ta!
Tần Dự phất tay nói. Yến gia ở trong mắt hắn chỉ là một hạt cát bụi, nói diệt thì diệt. Hiện tại có người giúp Yến gia, hắn cũng không quá để ý, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Thương hội bên trong Vương Đô cũng không chỉ có thương hội Yến Bắc.
Huyết Đao Vương cung kính cúi đầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong đại điện lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tần Dự cầm sách lên tiếp tục xem. Hai cung nữ vẫn không có lên tiếng, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có thay đổi qua.
...
- Trước mặt chính là Vương Đô.
Tần Quân nhìn cửa thành hùng vĩ phía trước nói. Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển ở phía sau lộ ra vẻ hiếu kỳ. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên đi tới thủ đô của vương quốc Nhân tộc.
Đám người Yến Mạc Bắc lại có chút khẩn trương.
Cửa thành Vương Đô cao tới mười thước, được làm bằng đồng thau rất cao và rộng. Phía ngoài mặt có khắc các loại hình vẽ kỳ trân dị thú, có vẻ vô cùng trang nghiêm. Cửa thành nối liền tường thành càng ngăn cách núi rừng, không biết là dài bao nhiêu.
Ở trước cửa thành có một đội binh sĩ đang đứng chờ. Mỗi một người chí ít đều là Luyện Khí Cảnh tầng năm. Đạo tặc bình thường muốn xông vào, căn bản không có khả năng.
- Đợi lát nữa ta để cho Hạo Thiên Khuyển đi vào cùng các ngươi. Đát Kỷ mang theo ta lẩn vào trong.
Tần Quân quay đầu lại phân phó nói. Hiện tại, tuy rằng khí chất của hắn đã thay da đổi thịt, người bình thường căn bản sẽ không liên hệ hắn và tam hoàng tử với nhau. Nhưng những binh sĩ thủ thành lại biết rõ ràng tướng mạo của hắn. Vì đề phòng nếu chẳng may xảy ra, hắn vẫn quyết định lặng lẽ lẻn vào bên trong thành.
Vương Đô có địa vực cực lớn. Các thành trì khác còn xa mới có thể so sánh được. Chỉ cần đi vào, muốn ẩn nấp cũng tuyệt đối dễ dàng.
- Cái này...
Yến Mạc Bắc nhìn Hạo Thiên Khuyển nhất thời rối rắm.
Dựa vào con chó vườn này sao?
Chắc hẳn bọn họ đi vào sẽ bị người của Tần Dự bắt. Con chó đất đen này cũng sẽ bị hầm.
Nếu như Hạo Thiên Khuyển biết được ý nghĩ trong lòng hắn, không muốn xé nát bọn họ ra cũng không thể.
- Yên tâm đi. Chúng ta đi vào sẽ gặp mặt.
Tần Quân khoát tay nói.
Yến Mạc Bắc vừa nghe, nhất thời yên tâm lại.
Sau đó, Đát Kỷ ôm lấy thắt lưng của Tần Quân. Hai người đột nhiên biến mất. Đám người Yến Mạc Bắc nhìn thấy vậy, thần sắc ngẩn người.