- Cũng giống như thần ma, ở bên trong một ngày. Có khả năng lập tức chạy tới, cũng có thể là ngày mai.
Sau khi nghe được hệ thống giải thích rõ ràng, Tần Quân quyết định vẫn là tạm thời không nóng nảy triệu hoán. Đợi lát nữa hắn vẫn dự định đi tới Dục Lôi Trì. Hắn không dám cam đoan sẽ rời khỏi ở trong một ngày. Nếu như triệu hồi ra quân đoàn Thần Ma, bọn họ có thể xông vào hay không?
Nếu như là tình hình trước kia còn tốt. Nhưng bây giờ kẻ địch ở xung quanh đều quá mạnh mẽ. Tần Quân cũng không muốn lần đầu tiên triệu hồi ra quân đoàn Thần Ma, còn chưa đại sát tứ phương đã bị người ta tàn sát hầu như không còn.
Nói vậy, hắn vừa đau lòng lại vừa mất mặt.
Đúng lúc này, trên bầu trời, cuộc chiến đấu tuyệt đối mạnh mẽ cũng cuối cùng cũng ngừng lại. Ngay sau đó một bóng người nhanh chóng bay xuống. Thình lình là Sa Ngộ Tĩnh.
- Như thế nào? Hắn đã chết sao?
Tần Quân cười hỏi. Sa Ngộ Tĩnh vẫn không có bị thương. Thậm chí khí tức cũng hỗn loạn. Sau khi toàn thân mất đi lệ khí, thoạt nhìn hắn giống như không trải qua chiến đấu kịch liệt.
Sa Ngộ Tĩnh có chút lúng túng nói:
- Để cho hắn chạy thoát...
Chạy thoát?
Sắc mặt Tần Quân trong nháy mắt trầm xuống. Sa Ngộ Tĩnh vội vàng giải thích:
- Người này không biết từ đâu có được một quyển trục không gian. Thời điểm mắt thấy ta cũng sắp lấy mạng của hắn, hắn không ngờ chạy thoát.
Nói đến đây mà, trên mặt Sa Ngộ Tĩnh lộ ra vẻ phiền muộn.
Tuy rằng Bắc Cung Tổ biểu hiện ra là Thiên Tiên Cảnh tầng ba không giống bình thường, nhưng ở trong mắt Sa Ngộ Tĩnh cũng lại trở nên bình thường. Giải quyết Bắc Cung Tổ chỉ là vấn đề thời gian.
Quyển trục không gian?
Tần Quân ngẩn người, sau đó lắc đầu cười nói:
- Thôi đi, bỏ trốn thì bỏ trốn. Không có việc gì!
Sau đó hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Lạc Hoàng chết thảm, Bắc Cung Tổ chạy thoát. Hiện tại Hoàng Đô cũng không có kẻ địch Thiên Tiên Cảnh. Nói cách khác hắn có thể tùy ý làm xằng làm bậy?
Vừa nghĩ như thế, hắn nhất thời phấn khởi.
Ta phải làm bạo quân!
Hắn đang muốn nói gì, một thân ảnh màu đen bỗng nhiên từ một góc hư không của ngọn núi hoàng cung chạy tới. Thình lình đó là Hạo Thiên Khuyển.
- Điện hạ, Dục Lôi Trì, ta tìm được rồi!
Hạo Thiên Khuyển còn chưa có tới gần, âm thanh liền truyền tới. Tần Quân nghe được ánh mắt nhất thời sáng lên. Dục Lôi Trì khiến cho Thái Bạch Kim Tinh tôn sùng như vậy, rốt cuộc dáng dấp ra sao?
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Phách hóa thân làm chim đại bàng cánh vàng, kêu lên:
- Nguyên Phách, trở về!
Sau khi Bắc Cung Tổ và Lạc Hoàng lui ra khỏi chiến trường, Tần Quân cũng đã có thể không sợ hãi nữa. Không đáng để cho Lý Nguyên Phách ở bên kia dây dưa với đám hoàng vệ bắc cung. Nếu như bọn họ đi tìm tới chỗ Dục Lôi Trì, lưu lại một mình Lý Nguyên Phách, Tần Quân sẽ lo lắng.
Không có cách nào, lực chiến đấu của tiểu tử này quá mạnh, trí lực lại tàn!
Lý Nguyên Phách vừa nghe vậy, lúc này liền vỗ cánh, hất đám người Chu Lương ra ngoài. Sau đó hắn bay về phía Tần Quân, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại. Lông chim màu vàng rút khỏi bên ngoài thân. Hắn nhẹ nhàng tung bay trên không trung, duy mỹ vô cùng.
Rất nhanh hắn liền khôi phục lại thành phong thái của Lý Nguyên Phách. Ở trong điện quang hỏa thạch hắn nhanh chóng lấy ra một bộ y phục mặc vào. Tốc độ nhanh tới mức, ngoại trừ Sa Ngộ Tĩnh và Thái Bạch Kim Tinh ra, không ai nhìn thấy được dáng vẻ hắn trần truồng xấu hổ.
Kỹ thuật thành thạo như vậy, đủ để thấy rõ người này đã không phải là lần đầu tiên biến thân.
Ầm...
Một đợt thiên lôi chém nát núi nhỏ đánh xuống. Mắt thấy nó lại sắp rơi vào trên người Tần Quân, Lý Nguyên Phách phi thân qua, chính là một chùy, trực tiếp đánh tan nó.
Đánh tan thiên lôi, người có thể làm được tuyệt đối là biến thái.
- Điện hạ, ngươi có khỏe không?
Sau khi hạ xuống, Lý Nguyên Phách quan tâm hỏi. Tần Quân có thể nhìn thấy được trong mắt hắn lệ khí và hưng phấn còn chưa hoàn toàn tiêu tan. Xem ra hôm nay người này đã chiến đấu thoải mái.
Tần Quân lắc đầu cười. Hắn liếc mắt nhìn thiên kiếp trên bầu trời dần dần giảm bớt, sau đó cười nói:
- Đi thôi, chúng ta đi Dục Lôi Trì xem thử!
Mọi người cũng không có ý kiến. Lạc Hoàng bỏ mạng, Bắc Cung Tổ chạy thoát thân. Bọn họ hiện tại đã không có áp lực.
Ở dưới sự hướng dẫn của Hạo Thiên Khuyển, đoàn người bay lên. Cao tầng của sáu đại tông môn còn lại nhìn thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, đều lặng lẽ rời đi.
Ban đầu, bọn họ vốn còn muốn chờ sau khi Bắc Cung Tổ trọng thương sẽ ra tay. Nhưng không nghĩ tới Sa Ngộ Tĩnh lại dễ dàng đánh cho Bắc Cung Tổ phải chạy trối chết. Bọn họ tất nhiên sẽ không ngu xuẩn xông lên chịu chết.
- Làm sao bây giờ? Bọn họ đang có ý đồ với Dục Lôi Trì.
- Có thể có biện pháp gì sao? Ngay cả Lạc Hoàng và Bắc Cung Tổ cũng không phải là đối thủ của người này. Đám người chúng ta lên cũng chỉ là tìm chết!
- Ai, chỉ có thể chờ bọn họ rời khỏi đây.
- Đây tính là chuyện gì... Hoàng triều Nam Trác chúng ta mặc cho người khác giẫm đạp sao?
- Vậy vừa nãy sao ngươi không ra tay? Hiện tại còn ở đây nói mát!
Sáu đại tông môn bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Chu Lương và các hoàng vệ bắc cung còn lại cũng lơ lửng trên không trung, không nói được một lời. Thủ hạ của Tần Quân mỗi người đều quá mức cường đại, đánh cho trong lòng bọn họ đều sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hiện tại bọn họ đều chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là hi vọng đám người Tần Quân nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Một cây đại thụ trên ngọn núi hoàng cung, Tà Long giống như làn khói đen nhìn theo bóng lưng đám người Tần Quân rời đi, trong mắt đều là vẻ kiêng kỵ.
- Xem ra phải để cho sư phụ tự mình ra tay.
Tà Long thì thào một câu, sau đó thân hình theo gió tiêu tan.
...
Thiên kiếp cuồn cuộn chậm rãi tản đi. Đám người Tần Quân ở dưới sự hướng dẫn Hạo Thiên Khuyển đi tới trên sơn đạo cách đỉnh ngọn núi hoàng cung còn có năm trăm mét. Theo sơn đạo uốn cong đi tới, bọn họ đi tới một cửa động. Phía trước cửa động có hơn mười thi thể đang nằm. Không cần đoán cũng biết là Hạo Thiên Khuyển giết chết.
Bên trong động mơ hồ truyền đến tiếng sấm, giống như mãnh thú đang gầm thét.
Tần Quân kìm chế sự hiếu kỳ đi ở giữa đội ngũ. Nhóm cường giả Sa Ngộ Tĩnh, Hắc Bạch Vô Thường, Hạo Thiên Khuyển, Lý Nguyên Phách, Thái Bạch Kim Tinh, Lý Bạch, Đát Kỷ canh giữ ở trước sau trái phải của hắn, hắn tất nhiên sẽ không sợ hãi.&