Cảnh giới càng cao thì càng ít người, chủ yếu vẫn là Hóa Hư cảnh là nhiều, Địa Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh, thậm chí cả Chân Tiên cảnh đều rất ít, hơn nữa phần lớn đều là tu sĩ nhàn tản, hoăc là cường giả trấn tông, rất ít tham dự chiến tranh.
Lại bốn ngày trôi qua.
Cơ hội phó bản Thần Ma mỗi tháng một lần rốt cuộc cũng tới rồi.
Tần Quân bắt đầu suy nghĩ xem nên cho ai trở về thì tốt, nhất định phải để cho Thần Ma có tiềm lực trở về, nếu không dù có trở về thì thực lực cũng không tăng lên được bao nhiêu, cũng như Quan Vũ vậy, chỉ đột phá một đại cảnh giới mà thôi, cũng may là gã kéo về không ít người.
Viên Hồng khẳng định không thể đề thăng thực lực lên được bao nhiêu, gã gần như đã đạt tới đỉnh phong, bất quá gã có thể kéo thêm lục quái còn lại của Mai Sơn trở về.
Na Tra cũng được, nhân duyên của y không tệ lắm.
Lý Bạch… thôi bỏ đi…
Đát Kỷ và Tiểu Ly, Tần Quân tạm thời không muốn để cho các nàng mạo hiểm.
Pháp Hải, Sa Ngộ Tịnh, Hắc Bạch Vô Thường thì cũng xem như tới cực hạn rồi, sau này có thêm cơ hội thì lại để bọn họ trở về sau.
- Gọi Thái Bạch Kim Tinh tới đây.
Tần Quân nói với Đát Kỷ đang đấm lưng cho mình, mặc dù Đát Kỷ có chút nghi hoặc, tại sao bây giờ lại triệu kiến Thái Bạch Kim Tinh làm gì, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi về phía cửa phòng.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Du Phượng Hoàng đang đi tới, hai nàng gật đầu một cái xem như chào hỏi liền lướt qua nhau.
- Bệ hạ, có một tin tốt, ngươi muốn nghe hay không.
Du Phượng Hoàng cười nói.
- Còn có thể có tin tốt gì?
Tần Quân cũng không thèm ngẩng đầu lên, trong thời gian bốn ngày này lại có thêm hơn mười tòa thành rơi vào tay Đại Tần, đoán chừng cao lắm là năm ngày thì vô chủ chi địa sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay của hắn.
Chính Đạo Ngũ Hùng có thể nói là nhìn mà ngứa răng ken két, vô cùng tức giận.
Nhưng lại không còn cách nào khác, lúc này dù cho có là Ma Đạo Cửu Tôn nhìn thấy Tần Quân cũng phải né.
- Vị đạo sĩ tên Trương Giác dưới trướng của ngươi đã lập công rồi.
Du Phượng Hoàng cười nói.
Trương Giác?
Tần Quân mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hỏi:
- Trương Giác đã làm gì?
Tu vi của cái tên Trương Giác này không tốt, nhưng trời sinh lại có một cổ khí chất dụ người, cũng coi như một kỳ binh trong tay Tần Quân, đáng tiếc là bởi vì tu vi quá thấp, Tần Quân cũng không đưa gã vào trong chiến trường của vô chủ chi địa.
- Hắn chu du khắp các đại vương quốc xung quanh vương quốc Đại Tần, có được rất nhiều tín đồ, hiện tại các tín đồ của hắn tạo phản, tổng cộng có ba vương quốc trực tiếp thất thủ, bọn họ tuyên bố chính thức đầu nhập vào vương quốc Đại Tần.
Du Phượng Hoàng cười nói, nói tới đây, trên mặt nàng bất giác lộ ra vẻ tò mò.
Trương Giác kia rốt cuộc làm thế nào đây?
Không tốn một binh một tốt nào liền chinh phục được ba vương quốc…
Tần Quân cũng ngây ra, lúc này mới qua mấy tháng chứ?
Xem ra hắn vẫn đánh giá quá thấp năng lực của Trương Giác.
- Không được, phải cho người đề thăng tu vi của Trương Giác một phen mới được, để cho hắn phát huy khả năng tốt hơn!
Tần Quân thầm nghĩ, hắn vội vàng ngẩng đầu nói với Du Phượng Hoàng:
- Ngươi mau đuổi theo hoàng hậu, để nàng đừng đi tìm Thái Bạch Kim Tinh nữa, đổi thành gọi Trương Giác tới đây gặp trẫm!
Du Phượng Hoàng nghe vậy thì chợt hỏi:
- Có việc gì vậy?
- Trẫm muốn đề thăng tu vi của Trương Giác!
Tần Quân trầm giọng nói, Du Phượng Hoàng nghe thấy vậy thì trừng lớn hai mắt, vội vàng xoay người đuổi theo Đát Kỷ.
- Hệ thống, Trương Giác có thể tới những thế giới nào?
Tần Quân thầm hỏi trong lòng.
- Cũng giống như Quan Vũ, một là thế giới Tây Du, hai là thời kỳ cuối Đông Hán của Hoa Hạ.
Câu trả lời của hệ thống khiến cho Tần Quân thở phào nhẹ nhỏm, với miệng lưỡi của Trương Giác, bái nhập một tiên môn cũng không khó.
Dù sao thì thế giới Tây Du cũng là thế giới có thần tiên, có rất nhiều môn phái tu tiên, chỉ là trong Tây Du Ký không có nói tới mà thôi.
Đợi tới lúc Trương Giác trở về, hắn có thể sắp xếp Trương Giác tiến vào bên trong Thánh Triều, tới lúc đó Thánh Hoàng nhất định sẽ nhận được một kinh hỉ mà gã không thể nào ngờ tới được.
Đợi sau khi Du Phượng Hoàng rời đi, Tần Quân lại cầm quyển sách trên bàn lên đọc tiếp, đọc càng nhiều sách thì hắn lại càng thấu hiểu và cảm thấy hứng thú với thế giới này hơn.
Đủ loại thiên tài địa bảo, cấm địa động thiên, hiền năng dị sĩ, kỳ trân dị thú, hắn đọc mà có cảm giác như đang xem truyện cổ tích như lúc nhỏ.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, hắn vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dịch lão đầu toàn thân lôi thôi đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ cười cười nhìn hắn.
- Ái chà, ngươi còn biết trở về đấy à?
Tần Quân tức giận móc mỉa một câu, lão già này mất tích ròng rã một tháng trời, Tần Quân còn cho là lão đã bỏ mạng ở đâu rồi kia chứ.
Dịch lão đầu cười ha hả, tay phải gãi ót, chân trái giẫm lên mặt bàn, tư thái vô cùng gợi đòn, lão ngoáy mũi cười hỏi:
- Sao vậy, nhớ ta à?
Phụt ——
Lão già này đang chọc ghẹo ta sao?
Tần Quân trừng to mắt, tức giận mắng:
- Ngươi còn dám mở miệng nói, nếu không phải ngươi bắt con Man Tượng Vương kia tới thì sao có thể dẫn Bình Thiên Yêu Tôn tới được, lúc đại chiến ngươi cư nhiên lại chạy đi đâu mất!
Đối mặt với chỉ trích của Tần Quân, Dịch lão đầu chỉ cười ha hả, cũng không đáp lời.
Bộ dạng khí định thần nhàn này của lão khiến cho Tần Quân càng thêm tức giận, hắn liền mắng:
- Nếu như không có việc gì thì biến lẹ đi, nơi này của trẫm không hoan nghênh ngươi!
Thực xem chỗ này của hắn là khách điếm, muốn tới thì tới, muốn đi là đi à?
Dịch lão đầu nghe vậy thì đập bàn một cái, Tần Quân giật thót người run rẩy, mẹ nó, ngươi định động thủ sao?
Chợt nghe Dịch lão đầu nói với vẻ nghĩa chánh ngôn từ:
- Chúng ta dẫu gì cũng là giao tình sinh tử có nhau, ta vẫn còn muốn báo ân, sao ngươi có thể đuổi ta đi như vậy được?
- Mẹ nó! Trẫm không cần ngươi báo ân nữa, ngươi mau cút đi! Càng xa càng tốt!
Tần Quân mắng to, trước kia hắn còn muốn lôi kéo Dịch lão đầu để làm lá bài tẩy, nhưng cái lão già này cứ tới lúc quan trọng thì lại biến mất, có cũng được không có cũng vậy, Tần Quân còn giữ lão lại làm gì nữa?
Khóe miệng Dịch lão đầu co giật, không ngờ Tần Quân lại không ăn cái bộ này của lão.