Ngoài khách điếm bỗng truyền đến tiếng kinh kêu:
- Kiếm Thần tới!
Phong Oa đặt chén rượu cái cạch xuống bàn, biến mất trên ghế.
Mấy trăm vạn sinh linh trong Vạn Pháp đảo bay lên, cùng nhìn sâu trong trời sao. Sinh linh trong Vạn Pháp đảo, đảo bay cũng háo hức.
Bọn họ đến đây chỉ vì ngắm phong thái của Kiếm Thần.
Một người áo đẹn bên cạnh Đế Thiên Vô thì thào:
- Ức vạn kiếm hà vượt tinh không . . . đến rồi!
Nhìn theo ánh mắt của họ thấy sâu trong trời sao xuất hiện một dải sáng, dải sáng từ nhiều bóng kiếm tụ lại.
Bóng kiếm của Dương Bắc Minh tựa như kiếm quang, rất ngưng thực, tỏa sáng chói mắt.
Từng thanh kiếm nối tiếp, ức vạn bóng kiếm tụ thành con sông, như dòng sông vận mệnh, chỉ có thể trông thấy trước mắt, không thấy cuối.
Mấy trăm bóng kiếm xếp thành hàng ngang khiến sông kiếm rất rộng, ngôi sao trên đường đi bị sông kiếm chiếu sáng xinh đẹp rực rỡ.
Dương Bắc Minh chưa lộ mặt, sông kiếm trải dài, vô số sinh linh hít thở dồn dập.
Ai đều nghe tiếng Dương Bắc Minh nhưng có bao nhiêu sinh linh thấy người thật?
Đế Thiên Vô nhìn sông kiếm phương xa, lẩm bẩm:
- Đó là kiếm hà của Kiếm Thần?
Đế Thiên Vô thường hay nghe Thần Hoàng nhắc tới Dương Bắc Minh.
Thần Hoàng đánh giá Dương Bắc Minh rất cao:
- Thời đại này người có cơ hội thành thánh là Dương Bắc Minh ức vạn kiếm hà vượt trời sao.
Câu này tương đương đặt Dương Bắc Minh ở vị trí cường giả số một ba ngàn đại thế giới.
Nên nghe Dương Bắc Minh tới định cầm kiếm khiêu chiến Tần Tiên giới thì Đế Thiên Vô vội chạy tới xem. Đế Thiên Vô không chuyên môn tu kiếm đạo nhưng có lẽ sẽ ngộ được vài thứ.
Đế Thiên Vô còn như thế thì đám thiên kiêu An Như Mệnh, Vân Ẩn Kiếp còn thế nào nữa.
Một hướng khác, Mặc Huyền Tử được Tần Quân cứu ra khỏi Tù Mệnh Ngục cũng tới, gã vừa bay vừa nhìn song kiếm từ xa.
Mặc Huyền Tử cảm thán rằng:
- Đồ sộ quá, phải có pháp lực thế nào mới tiêu xài hoang phí như vậy được?
Mặc Huyền Tử đến Tần Tiên giới một là vì Dương Bắc Minh, hai là vì Tần Quân. Khi Mặc Huyền Tử nghe nói Tần Thiên Đế phái thuộc hạ liên tục giết Vệ Nhạc, Trần Vô Kỵ làm gã suýt rớt tròng mắt.
Quả nhiên gã bị nhốt mấy trăm năm thế đạo đã thay đổi thật rồi.
Hồi còn trong Tù Mệnh Ngục Mặc Huyền Tử có nghe tin đồn nên cố ý tới xem cuộc chiến.
Mặc Huyền Tử không cho là Dương Bắc Minh thắng chắc, thuộc hạ của Tần Quân quá mạnh, hắn còn có át chủ bài Tử Đạo bí ẩn.
Một kiếm khí sắc bén từ phía sau sông kiếm bắn lên cao.
Tựa như quân lâm thiên hạ!
Bễ nghễ thương sinh!
Tất cả sinh linh cảm giác tâm thần rung mạnh, cùng nhìn một hướng sông kiếm.
Nơi đó có bóng người đứng ngạo nghễ, chính là Dương Bắc Minh.
Dương Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, gió thổi trường bào phần phật, bày ra tư thái tông sư lâm li rõ rệt.
Ai nhìn Dương Bắc Minh cũng sẽ sinh lòng kính sợ.
Đây chính là Kiếm Thần!
Xem khí thế là biết vô địch rồi.
Đám sinh linh xôn xao, kinh thán sự cường đại của Dương Bắc Minh:
- Kiếm Thần tới! Tới rồi!
- Ui, đó là Dương Bắc Minh? Rốt cuộc được thấy tận mắt!
- Vũ trụ vô nhất Dương Bắc Minh, chờ về nhà ta có thể thổi phồng một vạn năm!
- Kiếm ý mạnh quá, hầu như là độ cao mà ta không thể với tới, không dám mơ.
- Tu vi của Dương Bắc Minh mạnh đến mức nào? Áp lực này . . .
Dù Dương Bắc Minh chưa ra tay, chỉ khí thế và kiếm ý đã cho người cảm giác thiên uy mênh mông.
Đế Thiên Vô nheo mắt, đáy mắt lóe tia cuồng nhiệt:
- Loại khí phách này . . . là ta muốn theo đuổi.
Dương Bắc Minh không giấu khí thế nhưng cũng không ngông nghênh, có sự ngạo nghễ ba ngàn thế giới chỉ riêng mình ta.
Phong Oa bị kiếm ý của Dương Bắc Minh chấn nhiếp, sờ cằm trầm ngâm nói:
- Không ngờ trừ hai quái vật kia đương thời còn có nhân vật lợi hại như vậy.
Với ánh mắt của Phong Oa thì Kiếm Thần có lẽ đã nửa chân bước vào Thánh cảnh.
Thánh cảnh!
Đây chính là cảnh giới khiến Phong Oa điên cuồng.
Trở thành Thánh Nhân mới vạn kiếp bất tử, vĩnh sinh thật sự.
Nhưng thành thánh khó khăn biết bao.
Dương Bắc Minh bị vô số ánh mắt nhìn nhưng mặt không đổi sắc, nhìn Tần Tiên giới chằm chằm.
Dương Bắc Minh lẩm bẩm:
- Bốn Hiển Thánh, hèn gì Tần Thiên Đế không kiêng nể gì.
Dương Bắc Minh nhìn thấu ngay số lượng Hiển Thánh trong Tần Tiên giới, đủ thấy tu vi cao cỡ nào.
Dù biết có bốn vị Hiển Thánh nhưng Dương Bắc Minh không ngừng lại, ức vạn kiếm hà tiếp tục trải dài.
Vèo!
Một tiếng xé gió bay ra từ Tần Tiên giới, là La Sĩ Tín.
Người La Sĩ Tín đầy sát khí, tay cầm Kỳ Lân Bá Vương Thương.
La Sĩ Tín bay qua thành quan, gã nhìn Dương Bắc Minh, quát hỏi:
- Ngươi là Dương Bắc Minh!?
Biểu tình Dương Bắc Minh hờ hững, giọng nhẹ tênh:
- Nhân quả báo ứng, không cần nói nhiều.
Dương Bắc Minh nói nhẹ nhưng giọng vang vọng trời sao, rõ ràng chui vào tai tất cả sinh linh.
Sinh linh trong Tần Tiên giới cũng nghe rõ mồn một.
Tần Quân đang độ kiếp ngước đầu lên, giơ ngón giữa hướng chỗ phát ra thanh âm.
Lên mặt ra oai!
Bùm!
Lại một thiên lôi giáng xuống Cực Viêm Ma Thần chân thân, Tần Quân ăn đau nhe răng nhếch miệng. Nếu tia chớp này giáng xuống Thái Ất Huyền Tiên bình thường thì đã hình thần đều diệt.
Dương Bắc Minh nói kích thích La Sĩ Tín, gã xông lên.
La Sĩ Tín là Hiển Thánh cảnh hậu kỳ, tốc độ siêu mau, gã một tay cầm thương khí thế như hồng, tựa như vòi rồng vụt qua trời sao. Sinh linh dọc đường La Sĩ Tín bay bị hất văng ra, tiếng la oai oái vang lên.
Dương Bắc Minh nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ sắc bén, sông kiếm sau lưng bay lên.
Ức vạn bóng kiếm lơ lửng sau lưng Dương Bắc Minh, mũi kiếm chỉ thẳng La Sĩ Tín như có mặt trời đường kính mấy chục vạn trượng, vô cùng đồ sộ, rung động tâm hồn các sinh linh.
Chân đạp kiếm đà, hai tay Dương Bắc Minh vẫn chắp sau lưng.
La Sĩ Tín nhe răng cười:
- Chịu chết đi!
Thương sắp đâm trúng Dương Bắc Minh nhưng lão không né, cũng không cầm kiếm đá dưới chân lên.
Dương Bắc Minh há mồm bắn ra một luồng kiếm ý nhanh chóng ngưng thực kéo dài thành cự kiếm trăm trượng, kiếm xé rách không gian đụng vào Kỳ Lân Bá Vương Thương của La Sĩ Tín.
Keng!
Thương kiếm va nhau khiến vô số sinh linh cảm giác trái tim thít chặt, họ không dám chớp mắt cái nào, sợ bỏ qua cảnh đặc sắc.
La Sĩ Tín biến sắc mặt, cự kiếm trăm trượng tăng gấp đôi, kiếm thế mạnh mẽ hơn.
Giây sau La Sĩ Tín bay ngược về, cự kiếm trăm trượng vỡ nát hóa thành vô số kiếm khí bắn đi các hướng, cắt nát hành tinh xung quanh.
Dương Bắc Minh tiếp tục đi tới, ức vạn bóng kiếm sau lưng hình thành vòng tròn như mặt trời lớn, thần thánh không thể xâm phạm.