- Lũ sâu kiến! Chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh làm đồ ăn đi!
Thái Sơ Ma Tổ nhe răng cười nói, ngay sau đó, tay trái vung xuống, hắc kiếm trăm vạn trượng xé rách Thiên Địa, chém xuống một kiếm.
Đám người Tần Quân chỉ cảm thấy thế giới trong nháy mắt bị hắc kiếm của Thái Sơ Ma Tổ chém làm hai nửa, linh hồn cũng đi theo run rẩy.
- Ngươi dám!
Như Lai giận tím mặt, thân hình đột nhiên cất cao, hàng ngàn hàng vạn cánh tay nâng lên, muốn đón lấy một kiếm này.
Dù Bồ Đề Tổ Sư không mở miệng, nhưng tương tự không có chờ chết, phất trần vung lên, từng đóa sen vàng trống rỗng xuất hiện, ngăn ở trước hắc kiếm, đáng tiếc căn bản ngăn không được, thậm chí không cách nào làm cho nó giảm tốc độ.
Oanh...
Mấy ngàn cánh tay của Như Lai cùng nhau bắt lấy hắc kiếm trăm vạn trượng, nhưng lực lượng của hắc kiếm quá lớn, mặt đất dưới chân Như Lai bị ép tới sụp đổ, hắn thì bị ấn vào lòng đất.
Tôn Ngộ Không nhìn đám người Tần Quân thở ra một hơi, đưa tiễn bọn hắn, sau đó quay người vung vẩy Hỗn Độn Tử Kim Bổng đập tới.
Coong một tiếng, Tôn Ngộ Không bị đánh bay ra ngoài, không có chút sức chống cự nào.
Một kiếm rơi xuống.
Đại địa bị chém làm hai nửa, bùn đất hai bên cuồn cuộn, vô số bụi đất liên tiếp bay lên, kích tán bốn phía.
Đám người Tần Quân chỉ cảm thấy tầm mắt bị Ma khí bao trùm, không cách nào lại thấy vật, bên tai tràn đầy tiếng oanh minh, tựa như Bát Hoang phá diệt, vô cùng khủng bố.
- Đây là lực lượng gì?
Cơ Bất Bại kinh hãi nói, để tâm của Tần Quân lâm vào đáy cốc.
Thái Sơ Ma Tổ .
Viễn Cổ Ma Tộc tổ, một trong các tồn tại cường đại nhất trong Bát Hoang.
Tần Quân cũng bắt đầu hoảng loạn, phịch một tiếng, hắn cảm giác phía sau lưng của mình bị một tảng đá lớn đập trúng, cũng may nhục thân của hắn cứng rắn.
Hắn ôm Lâm Ngọc Kỳ thật chặt, để tránh nàng bị loạn thạch đập trúng.
Không bao lâu, hắn rốt cục có thể mở mắt, một giây sau, đồng tử của hắn phóng đại, khẽ nhếch miệng.
Lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là Ma khí như khói lửa lượn lờ, đại địa hóa thành vô số đá vụn, lớn nhỏ không đều, nhất lớn như núi cao nhô lên, một hẻm núi to lớn không biết sâu cạn xuyên qua đại địa, phảng phất như Bát Hoang một phân thành hai, trong không khí tràn ngập một cỗ uy áp khó mà hình dung.
Phế tích!
Thê lương!
Tĩnh mịch!
Kim Thân Như Lai cao tới trăm trượng nằm trong phế tích, máu me khắp người, mặt mũi tràn đầy không cam lòng nhìn Thái Sơ Ma Tổ.
Giờ phút này, Bồ Đề Tổ Sư điên cuồng công kích tới Thái Sơ Ma Tổ, thân hình nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng Thái Sơ Ma Tổ cơ hồ không có xuất thủ, phảng phất như có lực lượng vô hình bảo hộ hắn, Bồ Đề Tổ Sư một lần lại một lần bắn ra.
- Chơi chán chưa?
Thái Sơ Ma Tổ hừ lạnh một tiếng, áo bào bỗng nhiên chấn động, Bồ Đề Tổ Sư thổ huyết bay ra ngoài, dọc theo mặt đất, không ngừng lăn lộn, đạp nát từng khối đá lớn, tan biến ở cuối đường chân trời.
Mạnh như Bồ Đề Tổ Sư, vậy mà cũng không phải đối thủ của Thái Sơ Ma Tổ!
Tần Quân kinh sợ, các Thần Ma ở chung quanh càng tê cả da đầu.
Bồ Đề Tổ Sư cũng không làm gì được, bọn hắn có thể làm sao?
Ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có!
Như Lai đứng dậy, lần nữa phóng về phía Thái Sơ Ma Tổ, bây giờ bày ở trước mặt hắn chỉ có một con đường, cái kia chính là chiến đấu.
Thái Sơ Ma Tổ cũng động, cơ hồ là chớp mắt, song phương va chạm.
Phanh...
Thái Sơ Ma Tổ nện lên bụng Như Lai trên một quyền, lực lượng khó có thể tưởng tượng để diện mục của Như Lai vặn vẹo, thân thể cong lên.
Hắn cao trăm trượng bị Thái Sơ Ma Tổ hình thể kém xa hắn đánh trúng, như một con châu chấu hành hung người trưởng thành, chỉ là lực rung động thị giác lật ra gấp trăm lần.
- Loài bò sát!
Thái Sơ Ma Tổ đột nhiên ngẩng đầu, đầu trong nháy mắt biến lớn, há mồm lộ ra vô số răng nanh, cắn về phía một cánh tay của Như Lai, đồng thời nắm tay phải dùng lực, đánh bay Như Lai ra ngoài.