Ba yêu mạnh hơn Bách Mục Yêu Quân, vô số yêu binh đi theo sau họ, tiếng gầm rú lấn át tất cả tiếng vang trong thiên địa.
Đưa mắt nhìn bóng yêu binh kéo dài mấy chục dặm, chúng nó lao xuống U Vương thành như trời sập.
Bầu trời ở thế giới này rất cao, tầm một vạn thước còn trong phạm vi thấp.
Tần Quân nhíu mày nói:
- Không ngờ Yêu Tổ làm rầm rộ như vậy.
Tần Quân nhìn sơ có cỡ trăm vạn yêu binh, thanh thế to lớn.
Yêu thú có thể ngự không bay thì thực lực không quá yếu, nhưng so với tu sĩ trong Trung Hoang tụ tập lại thì không nhiều.
Rất nhanh tu sĩ và yêu binh như hai cơn lũ lớn đụng vào nhau, bùng nổ đại chiến quanh U Vương thành.
- Grào!
Một con gấu yêu cao to như ngọn núi va chạm lung tung, ở trên trời đụng các tu sĩ hộc máu bay ngược. Nhưng rất nhanh gấu yêu bị một kiếm tu chặt đầu, máu phun trên không trung.
Các loại pháp thuật và yêu thuật nổ tung, từ dưới đất ngước lên nhìn tựa như trời sao liên tiếp nổ tung, gió to tứ giăng dưới đất, bụi bay mù mịt che nền đất.
Ưu Công Tử nhíu chặt mày kiếm:
- Không lẽ là Yêu Tổ?
Bốn người áo đen bảo vệ quanh người Ưu Công Tử, giết hết yêu binh dọc đường tấn công.
Nếu Yêu Tổ đích thân đến e rằng rắc rối.
Ưu Công Tử hồi hộp thầm nghĩ. Nếu là bình thường thì gã có thể dùng thân phận ép Yêu Tổ rút lui. Nhưng giờ này khắc này Thần Mộ cực kỳ quan trọng, Yêu Tổ kéo người rầm rộ như thế thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cùng lắm không làm Ưu Công Tử bị thương.
Minh Mộng Ma Tôn thầm kêu khổ. Chỉ tính bốn vị yêu vương Lục Nhĩ Mi Hầu là nàng đã không đánh lại, càng đừng nói Yêu Tổ.
Tần Quân chợt ngừng lại cười nói:
- Chúng ta tạm chờ đi.
Đám người Dương Tiễn khó hiểu.
Dương Tiễn sốt ruột hỏi:
- Chờ cái gì?
Đằng trước là đại chiến lớn gần ngàn vạn người, Dương Tiễn chỉ muốn giết vào, chiến sung sướng lâm li.
Bạch Trạch nhẹ giọng nói:
- Chờ Yêu Tổ.
Bạch Trạch nhìn đằng trước, cảm giác như trở về chiến trường hồng hoang.
Các xác chết từ trên trời rớt xuống, máu tươi như mưa, bầu trời bị mây lôi và bụi bặm che lấp không thấy mặt trời, thiên địa tối tăm.
Hậu Nghệ bình tĩnh nhìn đằng trước, gã cũng đang đợi Yêu Tổ xuất hiện. Đoạn thời gian trước thảm bại khiến Hậu Nghệ cực kỳ nhục nhã, gã phải dùng cái chết của Yêu Tổ rửa sạch sỉ nhục.
Yêu khí động trời quấn quanh người Lục Nhĩ Mi Hầu, khiêng gậy thép cười kiệt ngạo:
- Ha ha ha ha! Còn có ai!?
Lòng Lục Nhĩ Mi Hầu thầm sung sướng, trận chiến này khó gặp địch thủ, sướng hơn lúc đi Thiên Đình Đại Tần, Thần Vực rất nhiều.
Nam Phong Giao Vương mặc trường bào màu tím, hai móng vuốt cách không vung chụp các tu sĩ lao lên thành thịt nát, tàn bạo vô cùng.
Xích Quỷ Ma Vương thì biến ra bản thể, mình người, đôi cánh dơi, da đỏ thẫm, tốc độ siêu mau xuyên qua biển người không ai địch nổi.
Huyền U Lang Vương lao tới Minh Mộng Ma Tôn, tiếng sói hú rung động cả chiến trường.
May mà sức chiến đấu của Minh Mộng Ma Tôn khá cao, vừa thấy Huyền U Lang Vương lao đến liền né tránh.
Giờ nguyên Minh Vương điện có mình Minh Mộng Ma Tôn là Đại La Kim Tiên, nàng không ngăn được càng đừng nói người khác. Thoáng chốc Lục Nhĩ Mi Hầu, Xích Quỷ Ma Vương, Nam Phong Giao Vương, Huyền U Lang Vương tung hoành cả chiến trường.
Ưu Công Tử được bốn người áo đen bảo vệ cách U Vương thành ngày càng gần.
Chợt một tiếng rống bá đạo tuyệt luân vang lên:
- Hừ! Thần Mộ đã bị bổn tọa nhìn trúng, các ngươi còn không mau cút đi!
Vô số người bị chấn rách màng tai, tạm điếc.
Yêu Tổ từ mây lôi chậm rãi giáng xuống, thân hình cao lớn toát ra hơi thở siêu mạnh bễ nghễ thiên hạ. Biểu tình của Yêu Tổ lạnh lùng nhìn xuống chiến trường, mấy trăm vạn tu sĩ như đống xương trắng trong mắt gã.
Yêu Tổ vừa lộ mặt thì nguyên chiến trường yên tĩnh.
Tần Quân nheo mắt. Hậu Nghệ rút Xạ Nhật Cung Thần ra. Bọn họ cách U Vương thành mấy chục dặm, vì quá nhiều sinh linh nên Yêu Tổ tạm thời không phát hiện họ.
Hậu Nghệ hỏi nhỏ:
- Bệ hạ, lấy mạng chó của hắn chưa?
Hậu Nghệ cười hờ hững như không thèm để Yêu Tổ vào mắt.
Tần Quân giơ tay ra hiệu Hậu Nghệ bình tĩnh chút:
- Chờ thêm một lúc nữa.
Tần Quân nói vậy vì Cơ Vĩnh Sinh nhắc nhở hắn trong U Vương thành có thứ cường đại phải cẩn thận. Trên đời hiện nay khó tìm ra người thứ hai kiến thức lâu đời hơn Cơ Vĩnh Sinh, nên Tần Quân định chờ thứ kia đi ra rồi tính.
Hậu Nghệ tuy thắc mắc nhưng không phản bác hắn, đoàn người ngừng giữa không trung bình tĩnh nhìn đằng trước.
Ngày càng nhiều tu sĩ tham gia chiến đấu, điên cuồng bay hướng U Vương thành, cộng thêm binh lực của Minh Vương điện, tu sĩ nhân tộc đánh nhau đã hơn ngàn vạn người. Vô số xác chết không ngừng rớt xuống, máu nhuộm mặt đất.
Bầu trời bị nhuộm đỏ.
Tần Quân bị rung động, lần đầu tiên hắn thấy chiến đấu quy mô lớn như vậy. Trước kia chiến tranh đa số Tần Quân chờ đợi chiến quả, lâu rồi không lên tiền tuyến.
Sức chiến đấu trung bình của tu sĩ Trung Hoang không kém hơn yêu binh của Yêu Khư, nhưng sức chiến đấu cao tầng thì không được. Bốn yêu vương Lục Nhĩ Mi Hầu hoành hành không sợ ai, Yêu Tổ nhìn xuống tất cả, dù không ra tay đã tạo áp lực vô tận cho tu sĩ nhân tộc.
Nhiều người thì có thể đục nước béo cò!
Đa số tu sĩ ôm tâm lý này làm liều, dù sao đường tu tiên vô cùng nhấp nhô, không phải mọi người đều giống Tần Quân vừa có hệ thống vừa có huyết mạch Cực Viêm Ma Thần. Muốn đột phá cảnh giới không phải chỉ dựa vào chăm chỉ là được. Trừ thiên tài ra đa số người thường chỉ có thể liều mạng bắt lấy cơ duyên.
Thần Mộ là cơ duyên bọn họ khó gặp trong đời nên tất nhiên phải dốc hết sức ra.
Chợt một thanh âm tang thương như đến từ viễn cổ truyền ra từ U Vương thành:
- Dòng sông vận mệnh tuyên cổ dài dặc, ngô thừa mệnh thành, vĩnh trấn vô hoang!
Mọi người bị rung động, cảm giác linh hồn bị kim đâm. Sinh linh dưới Thái Ất cảnh đều ôm đầu hét thảm.
Tần Quân cũng thấy đầu đau nhức, may mà Cơ Vĩnh Sinh kịp lúc dùng thần hồn bảo vệ hắn.
Cơ Vĩnh Sinh trầm giọng nói:
Linh hồn trùng kích mạnh quá, người này khi còn sống có lẽ mạnh còn hơn ta ở lúc đỉnh cao!
Tần Quân thấp thỏm bất an chửi thầm trong bụng.
Hèn gì xúc phát nhiệm vụ bắt buộc! Thì ra lai lịch của U Vương thành không tầm thường, còn lớn hơn Cơ Vĩnh Sinh.
Rủa thầm là vậy nhưng trong lòng Tần Quân sinh ra tò mò mãnh liệt, hệ thống muốn hắn chiếm cứ U Vương thành tức là nó có thể nhận chủ. Tần Quân phỏng đoán U Vương thành sẽ đem lại ích lợi thế nào cho hắn.