Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 937: Chương 937: Lỗi tại kiếp trước




Hình Thiên cắn răng thầm nghĩ:

- Lừa trọc già này không phải Đại La Chí Tiên!

Kẻ địch càng mạnh Hình Thiên càng phấn khởi. Búa và thuẫn cùng sử dụng, một bên phòng thủ, một bên công kích.

Như Lai giống như Đấu Chiến Thắng Phật lúc trước, mặc cho Hình Thiên chặt chém thế nào cũng không làm y rụng một cọng lông.

Như Lai lạnh lùng nói:

- Nếu ta ở trạng thái hoàn toàn đỉnh cao thì một chưởng có thể đập chết ngươi!

Hình Thiên cười nhạt:

- Nếu ngô cũng ở trạng thái đỉnh cao thì ngươi không có tư cách đấu với ngô!

Như Lai tức giận, cảm giác bị sỉ nhục. Tuy người này mạnh nhưng quá tự phụ, khiến y rất khó chịu.

Hai tay Như Lai vỗ chưởng, ánh sáng vàng chói lòa làm mọi người trên chiến trường nhắm tịt mắt, bao gồm Tôn Ngộ Không và Đấu Chiến Thắng Phật.

Ầm!

Đất rung núi chuyển, cuồng phong tàn phá.

Không ai biết xảy ra chuyện gì, ánh sáng vàng tan biến, Hình Thiên thụt lùi mấy chục dặm, dọc đường trượt ra một sơn cốc lớn, cát bụi mù mịt.

Ngực Hình Thiên để lại dấu bàn tay to ghê người.

Như Lai chậm rãi thu chưởng về, trước ánh mắt kinh sợ của nhiều người, y vỗ tay nói:

- A di đà phật, thí chủ sát nghiệt sâu nặng, cần vào Phật Môn ta hành thiện thiên hạ, đừng chấp mê bất ngộ nữa!

Tần Quân cười phá lên, đang trong chiến đấu mà Như Lai còn muốn dụ người, mơ thuộc hạ đến điên rồi.

Vù vù vù vù vù!

Hậu Nghệ liên tục bắn tên, từng mũi tên lửa lớn như sao băng bắn hướng Như Lai, lửa đốt khung trời vặn vẹo.

Như Lai xoay người vỗ chưởng, chưởng lực cuồng bạo đánh tan từng mũi tên lửa.

Tư thái bá đạo làm rung động vô số người.

Từ Trọng Sinh dây dưa với Khoa Phụ cũng tim đập chân run, thầm rít gào:

- Sao có thể như vậy? Tại sao lừa trọc già có thể mạnh vậy được?

Vì cuộc chiến tranh giành Tiểu Chúc Long trong Thần Vực khiến Từ Trọng Sinh gai mắt Tần Quân, cộng thêm hắn là Chiến Thần chuyển thế, lần này gã tính mượn cơ hội trừ khử Thiên Đình Đại Tần, luyện Tần Quân thành thi nô.

Chiến Thần ngày xưa nếu bị bồi dưỡng tốt thì sẽ là trợ thủ mạnh.

Vì vậy Từ Trọng Sinh kiêu căng đến giúp đỡ Như Lai, ở trong mắt gã thì Như Lai chỉ ăn may, vừa lúc gã muốn nhúng chàm Tần Quân. Từ Trọng Sinh không ngờ Như Lai sẽ bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy, hơi thở khiến gã run rẩy.

Khiến Thi Vương hạng năm trên Hùng Chủ bảng run rẩy! Đủ biết Như Lai mạnh cỡ nào!

Khoa Phụ quát to:

- Ngươi nhìn đi đâu!?

Rắn xanh và vàng trên đôi tay Khoa Phụ thò ra như giao long nhanh chóng siết cốt trảo to trên đỉnh đầu Từ Trọng Sinh.

Từ Trọng Sinh lấy lại tinh thần, nguyên chiến trường có ba vị biểu hiện bắt mắt hơn Khoa Phụ, gã thì bị Khoa Phụ kiềm chế, điều này khiến gã rất ức chế, thấy mất mặt.

Từ Trọng Sinh tức giận giang hai tay, quát khẽ, thân thể nhanh chóng phình to, từng cây xương nhò ra từ các khớp, dữ tợn sắc bén, mái tóc đỏ dài ra vặn vẹo như xúc tu. Không lâu sau Từ Trọng Sinh biến thành thi ma cao trăm trượng, mặt trắng răng nanh, người đầy gai xương, khiến người nhìn kinh dị.

Từ Trọng Sinh cao trăm trượng vẫn rất thấp bé trước mặt Khoa Phụ.

Khoa Phụ cười rẻ rúng vỗ chưởng, giây sau Từ Trọng Sinh lắc người biến mất, khi xuất hiện đã đến sau lưng Khoa Phụ.

Từ Trọng Sinh vỗ hai tay, bên cạnh lại vươn ra hai cốt trảo to lớn. Hai tiếng phập phập, lưng Khoa Phụ bị đâm thủng phun máu. Khoa Phụ nhíu mày rậm, rắn vàng và xanh táp nhanh, nhưng Từ Trọng Sinh né thoát quá mau, khi lại xuất hiện đã đến cạnh đùi trái của Khoa Phụ. Vẫn là hai cốt trảo như đến từ chín tầng địa ngục xé xuống miếng thịt đùi to, máu chảy ròng ròng.

Khoa Phụ tức điên, rút nhỏ người lại cỡ trăm trượng đề phòng Từ Trọng Sinh đột nhiên tập kích.

Từ Trọng Sinh cười khẩy nói:

- Ngươi không thể mau hơn ta được.

Từ Trọng Sinh lại hiện ra sau lưng Khoa Phụ muốn lại tấn công gã.

Vèo vèo vèo!

Ba tiếng xé gió vang lên cùng lúc, Từ Trọng Sinh bản năng ngoái đầu nhìn, mũi tên lửa đâm vào ngực, bụng, đùi gã, nhiệt độ cao khủng bố khiến gã biến sắc mặt. Làm Thi Vương, Từ Trọng Sinh không sợ bị xé vụn bằm thây, nhưng gã sợ bị đốt thành tro.

Thi và hồn kỵ lửa nhất.

Hậu Nghệ lạnh lùng nhìn Từ Trọng Sinh, cách xa nhau mấy chục dặm.

Hậu Nghệ tương đương với pháo thủ cự ly xa hỗ trợ nguyên chiến trường, gã là Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn thậm chí có thể kiềm chế Như Lai.

Đối mặt Như Lai mạnh mẽ, Hình Thiên cúi đầu nhìn bàn tay in trên ngực, gã không kinh hoàng ngược lại cười càng dữ tợn.

Hình Thiên nghẹo cổ đối diện Như Lai, lạnh lùng quát:

- Vậy mới thú vị, hơi đau chút nhưng chưa đủ!

Dứt lời Hình Thiên nhảy lên, thân hình vạn trượng như núi Thái bay lên, giơ cao búa to chém vào Như Lai.

Bùm!

Như Lai không né tránh, giơ chưởng đỡ. Búa to và tay phải va chạm thoáng chốc sinh ra xung lực mắt thường trông thấy khuếch tán bốn phương.

Nền đất vốn đã bị xới tung lần nữa sụp đổ, đất đá vụn như sóng biển dạt ra. Các sĩ binh, yêu binh, tăng nhân, thi nô bị cuốn đi. Nguyên Tây Vực rung bần bật, Nam Vực và các vực xung quanh cảm giác chấn động.

Tất cả sinh linh đang đánh nhau đều ngừng lại nhìn hướng Hình Thiên và Như Lai tựa như vị thần.

Tần Quân liên tưởng truyền thuyết Hình Thiên chém Thiên Đế, truyền thuyết thần thoại không đồ sộ bằng nhìn tận mắt.

Đấu Chiến Thắng Phật đạp Tôn Ngộ Không xuống đất, ánh mắt phức tạp nhìn Như Lai, lẩm bẩm:

- Dù ở phương thế giới nào thì Như Lai vĩnh viễn mạnh mẽ như thế.

Đấu Chiến Thắng Phật trải qua hải ngoại cầu đạo, đại náo Thiên Cung, chịu dày vò dưới Ngũ Hành Sơn, đấu tranh trên Tây Du Ký, cuối cùng thành tựu Đấu Chiến Thắng Phật. Nhưng y không cảm kích Như Lai chút nào, từ đầu đến cuối đều hận Như Lai. Nhưng Đấu Chiến Thắng Phật biết che giấu cảm xúc, trước khi chưa có thực lực đánh ngã Như Lai thì y không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.

Nhẫn nhịn một lúc tốt hơn là mù quáng chịu chết.

Tôn Ngộ Không còn đang giãy dụa dưới chân Đấu Chiến Thắng Phật, trước lực lượng tuyệt đối mọi sự vùng vẫy chỉ là phí công.

Đấu Chiến Thắng Phật cúi đầu khẽ nói:

- Tôn Ngộ Không sẽ không gục ngã hai lần trước một thất bại.

Đáng tiếc Tôn Ngộ Không trong cơn điên không để ý Đấu Chiến Thắng Phật khuyên nhủ.

Đấu Chiến Thắng Phật nhướng mày chân phải đạp ngực Tôn Ngộ Không, đè mặt đất dưới thân Tôn Ngộ Không sụp xuống, các khe nứt kéo dài đi bốn hướng.

Đấu Chiến Thắng Phật tức giận quát:

- Phế vật! Còn không mau tỉnh lại!?

Thanh âm vang vọng bát phương, khiến đa số sinh linh dời ánh mắt từ Như Lai sang bên hai con khỉ, bao gồm Tần Quân.

Nhìn Đấu Chiến Thắng Phật giẫm lên Tôn Ngộ Không, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến lòng Tần Quân xúc động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.