Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 720: Chương 720: Long Cung tiên cảnh




Rất nhanh Thanh Hồ Vương đã biết Hắc Diện Phong Yêu chết.

Đại dương to như vậy, đặc biệt yêu thú núp sâu trong biển nhiều không đếm xuể, luôn sẽ có yêu thú chính mắt thấy cảnh Hắc Diện Phong Yêu bị Khoa Phụ một bàn tay diệt gọn.

Khi Thanh Hồ Vương nghe tin thì nhảy cẫng lên từ ngai báu.

Thanh Hồ Vương trợn to mắt lớn tiếng chửi:

- Cái gì? Hắc Diện Phong Yêu bị người một chưởng đập chết? Ngươi đang đùa với bản vương sao?

Quỳ rạp ở trước mặt Thanh Hồ Vương là một con yêu cá đã biến hình.

Nó run cầm cập nằm dưới đất lắp bắp nói:

- Đúng vậy . . . thuộc hạ tận mắt nhìn thấy . . .

Nghe nó trả lời khẳng định làm Thanh Hồ Vương hút ngụm khí lạnh, gã bản năng khuếch tán thần thức muốn tìm hơi thở của Hắc Diện Phong Yêu. Đáng tiếc mặc cho Thanh Hồ Vương tìm cỡ nào cũng không thấy.

Chẳng lẽ Hắc Diện Phong Yêu thật sự bị giết?

Thanh Hồ Vương sắc mặt âm trầm, cá yêu nói Hắc Diện Phong Yêu bị một bàn tay đập chết thì gã không tin chút nào. Có lẽ dưới tay Tần Quân có nhiều cường giả, nhưng muốn diệt gọn Hắc Diện Phong Yêu là điều không thể nào, cho dù Hắc Diện Phong Yêu sơ sẩy.

Thanh Hồ Vương rít qua kẽ răng:

- Cái tên đó làm sao có thể bị giết . . .

Trong đầu Thanh Hồ Vương nhớ lại cảnh tượng từng cùng Hắc Diện Phong Yêu luận bàn tu luyện.

Dưới tay Yêu Tổ có nhiều thiên tài, nhưng ít ai thật sự trở thành đệ tử, Thanh Hồ Vương nằm trong số đó. Hắc Diện Phong Yêu thì được Yêu Tổ sắp đặt cho Thanh Hồ Vương luyện tập. Hắc Diện Phong Yêu rất ghen tỵ, trước kia hành Thanh Hồ Vương rất thảm, khiến Thanh Hồ Vương thầm liệt kê Hắc Diện Phong Yêu vào cường địch ba hạng đầu. Số một là Yêu Tổ, số hai là Biên Hải.

Cái gọi là cường địch? Không xếp theo thực lực mà là mức độ uy hiếp.

Thiên địa to lớn, cường giả như mây, không phải tất cả cường giả đều đối địch với gã.

Thanh Hồ Vương nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ:

- Biên Hải này trong vạn năm qua đã làm gì?

Vạn năm sau lần đầu gặp Tần Quân liền nhận ra hắn chỉ có tu vi Địa Tiên cảnh, Thanh Hồ Vương mừng hết sức, còn tưởng đâu vạn năm qua tiểu tử này không tiến bộ. Ai ngờ Biên Hải đi phát triển thế lực.

Dương Tiễn hay Cửu Đầu Trùng đều không phải tồn tại mà Thanh Hồ Vương có thể chiến thắng ngay mặt.

Cá yêu dè dặt hỏi:

- Vương . . . tiếp theo chúng ta phải làm sao?

Về ân oán giữa Thanh Hồ Vương và Biên Hải đã thành truyền thuyết trong yêu tộc, Đông Phương Vực. Đương nhiên chỉ có thân tín của Thanh Hồ Vương mới biết Tần Quân là Biên Hải, vì chuyện này rất quan trọng. Một vạn năm đã qua, khó khăn lắm mới che giấu được sỉ nhục trong quá khứ, Thanh Hồ Vương không muốn để ai biết Biên Hải lại xuất hiện trên cõi đời.

Thanh Hồ Vương trầm giọng nói:

- Sau này không có mệnh lệnh của bản vương thì không được quấy nhiễu bọn họ!

Thanh Hồ Vương siết chặt hai nắm tay, móng tay ghim sâu vào thịt đủ biết gã đang rất bực tức.

Hắc Diện Phong Yêu là tồn tại mạnh hơn gã, dù Thanh Hồ Vương giận đến mấy cũng phải lo giữ mạng.

Từ vạn năm trước kêu Tần Quân một tiếng gia gia thì sự kiêu ngạo của Thanh Hồ Vương đã bị đánh nát, gã không muốn lại rơi vào cảnh tuyệt vọng đó nữa.

***

Mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày qua nhanh.

Tần Quân ngồi ở mũi thuyền, nghe Thanh Long nói cách Long Cung còn chưa đến ngàn dặm.

Tần Quân chửi thầm:

- Chết tiệt, xui quá!

Ba lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng mà mãi không rút dược thứ trợ giúp rất lớn cho hắn, có giá trị nhất là Liệt Diễm Bạch Phượng Ủng, ẩn chứa cấm chế, có thể tăng tốc độ, một trang bị khá thú vị.

Liệt Diễm Bạch Phượng Ủng phối hợp với Kim Ti Bạch Y của hắn thì rất hợp, Tần Quân mà mang trên chân thì càng bừng bừng phấn chấn.

Liễu Nhược Lai lại gần bóp vai cho Tần Quân, chu môi tội nghiệp nói:

- Ta tu luyện lại gặp chút khó hiểu, ngươi dạy cho ta được không?

Tần Quân trợn trắng mắt, hắn bắt đầu nghi ngờ Liễu Nhược Lai và Thủ Tâm thật sự có liên quan nhau sao? Thiên phú chênh lệch quá lớn!

Có lẽ trong Man Liễu thành thì Liễu Nhược Lai xem như thiên tài, nhưng so với Thủ Tâm, Thiết Kình Thiên ngày xưa thì cách biệt xa, làm Tần Quân rất nhức đầu.

Tần Quân tức giận nói:

- Ngộ tính cỡ như nàng thì sợ là sau này khó có thành tựu.

Liễu Nhược Lai bĩu môi nói:

- Ngươi đừng đả kích ta chứ, nếu ta thiên tài giống như ngươi còn cần ngươi dạy sao?

Nịnh hót đúng chỗ làm khóe môi Tần Quân cong lên.

Cô nương này ngày càng biết ăn nói.

Tần Quân bắt đầu giảng dạy khó khăn Liễu Nhược Lai gặp phải lúc tu luyện. Hắn dù gì có tu vi Thiên Tiên cảnh lục trọng, vấn đề của Liễu Nhược Lai đối với hắn chỉ là một con số cộng trừ.

Pháp thuyền tiến lên với tốc độ mau nhất.

Qua khoảng nửa canh giờ Thanh Long bỗng mở miệng nói:

- Phía trước là Long Cung!

Tần Quân và Liễu Nhược Lai ngước đầu lên, cách vài dặm là mây mù lượn lờ, một hòn đảo to như ẩn như hiện trong đó.

Tần Quân lẩm bẩm:

- Long Cung tại sao không ở trong biển?

Bị phim truyền hình kiếp trước độc hại nên Tần Quân cho rằng Long Cung nằm ở đáy biển.

Đám người Dương Tiễn xúm lại định theo Tần Quân lên bờ, pháp thuyền thì có Khoa Phụ tọa trấn sẽ không bị gì.

Pháp thuyền tiến vào mây mù, bọn họ loáng thoáng nghe tiếng rồng ngâm liên tiếp.

Tần Quân cảm giác có nhiều hơi thở làm hắn thấy nặng nề, xem ra long tộc Nam Tận Hải có nhiều cường giả trên Chân Tiên cảnh.

Dương Tiễn chậm rãi nói:

- Mạnh nhất chỉ là Thái Ất Tán Tiên cảnh sơ kỳ, thua xa Thanh Hồ Vương.

Chỉ là?

Khóe môi Tần Quân co giật. Trước kia cường giả Thái Ất Kim Tiên cảnh nhất trọng đối với Nam Vực là như vị thần, may mắn Nam Tận Hải không có ý đồ gì với Nam Vực. Hoặc có lẽ từng có nhưng lực lượng nào đó đã che chắn giùm Nam Vực.

Ở trong Đông Phương Vực và Nam Tận Hải thời gian dài Tần Quân mới cảm thấy Nam Vực như chốn cực lạc, ít ra Nam Vực sẽ không ngẫu nhiên xuất hiện cường giả khủng bố, luôn giữ sự cân bằng vi diệu.

Chốc lát sau Tần Quân đã thấy hình dạng thật của Long Cung.

Có cái đầu rồng to nằm trên hòn đảo, dưới đầu rồng là các tòa cung điện, kích cỡ khác nhau ghép thành Long Cung. Nhiều con rồng xoay quanh trên bầu trời, cầu vồng giắt bên trên Long Cung. Gió thổi nhẹ hoa cỏ cây cối quanh Long Cung, hình ảnh giống như cảnh tiên.

Các con rồng lao ra khỏi nước biển, có rồng khác chui vào trong biển, bọt biển ở dưới ánh nắng tựa như các viên trân châu.

Chợt có tiếng rống giận dữ vang lên:

- Kẻ nào dám xông vào Long Cung ta!?

Các con rồng bay hướng pháp thuyền, thanh thế to lớn, dài nhất cỡ ngàn thước, ngắn nhất cỡ mấy chục thước, hình ảnh vô cùng đồ sộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.