Nếu để cho Ngân Long Tru Hồn kích hoạt Long Hồn, chẳng phải có thể đột phá giới hạn của pháp bảo?
Nghĩ đến đây, Tần Quân nhất thời nóng lòng.
Tử Kim Đế Hoàng Giáp cấp pháp bảo khiến cho hắn dễ dàng gánh vác công kích dưới và cùng giai. Vậy Ngân Long Tru Hồn này sau khi đột phá cấp pháp bảo sẽ có uy năng thế nào?
Lại ở thời khắc Tần Quân đang mơ màng, cuộc chiến đấu đã tiến vào tình trạng gay cấn. Càng lúc càng có nhiều tu sĩ tham dự vào cuộc chiến đấu. Bọn họ đều hiểu giao long màu đen không chết, bọn họ đừng mong lấy được Long Châu.
So với việc cạnh tranh với rồng, bọn họ càng muốn chiến đấu với tu sĩ hơn.
- Hoàng huynh!
Lúc này, âm thanh vui mừng bất ngờ của Tần Vân từ phía dưới truyền đến. Tần Quân nhìn xuống dưới. Hắn chỉ thấy Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh đang đứng ở bên hồ. Chúc Nghiên Khanh nhìn cuộc đại chiến trên mặt hồ. Tần Vân lại nhìn về phía hắn phất tay.
Tần Quân trực tiếp điều khiển mây mù bay về phía bọn họ. Dù sao Tần Vân là đệ đệ của tiền thân. Hơn nữa trong khoảng thời gian này thái độ đối với hắn cũng rất lấy lòng. Tần Quân không ngại giúp hắn một chút. Hơn nữa nếu như Tần Vân đánh ra thành tích tốt, đối với vương quốc Càn Nguyệt cũng có sự giúp đỡ.
Dù sao người này từ lâu đã cho thấy thái độ muốn ủng hộ Tần Quân đăng cơ.
- Hoàng huynh, Nguyên Phách huynh!
Đợi sau khi đám người Tần Quân hạ xuống, Tần Vân kích động nói. Sau khi nhìn thấy được Lý Nguyên Phách và Hạo Thiên Khuyển, lo âu trong và khẩn trương lòng hắn trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.
Có một vị hung thần và yêu vương trấn thủ, hắn còn sợ cái lông?
- Chúc mỹ nữ, nàng cũng muốn tham gia vào cuộc chiến sao?
Tần Quân không để ý tới hắn, lại nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh cười hỏi. Nghe vậy, Chúc Nghiên Khanh liếc mắt nhìn hắn, đáp lại:
- Vậy thì thế nào, không phải thì lại như thế nào?
- Ta khuyên nàng tốt nhất hãy buông tha.
Tần Quân cười tủm tỉm nói. Tần Vân cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Lẽ nào giao long màu đen này cường đại tới mức thái quá sao?
- Vì sao?
Chúc Nghiên Khanh nhíu lại mày hỏi.
- Bởi vì nó là của ta!
Tần Quân tự tin nói. Nhất thời khóe miệng Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh giật một cái. Ngươi nha, nói thẳng ngươi muốn Long Châu không phải được rồi sao?
- Hừ!
Chúc Nghiên Khanh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng tâm tình có chút không vui.
- Con giao long này toàn thân đều là bảo. Ta có thể phân cho các ngươi một chút.
Tần Quân xoay người nhìn về phía con giao long màu đen đang tàn sát bừa bãi ở trên mặt hồ, cười nói.
Toàn thân rồng trên dưới đều thích hợp để luyện khí luyện dược. Giết rồng không chỉ có kích thích, cũng đại biểu cho tài phú!
Trong khi nói chuyện, số lượng tu sĩ tham gia vào cuộc chiến đã vượt quá trăm người. Tệ nhất cũng có tu sĩ Trúc Cơ Cảnh tầng năm. Mỗi người bọn họ thi triển ra bản lãnh của mình, Tần Quân nhìn thấy mắt cũng hoa lên.
Pháp thuật ở cự ly xa giống như đều vô cùng có tính xem xét, huống gì là trên trăm tên tu sĩ đấu với rồng.
Chiến đấu vẫn trong trình trạng giằng co.
Rất nhanh liền qua năm phút. Số lượng người tham chiến vẫn duy trì ở chừng trăm người. Tuy rằng thỉnh thoảng có tu sĩ tham gia vào cuộc chiến, nhưng có tu sĩ bị đánh tan, thậm chí lập tức bị xé nát, tàn nhẫn vô cùng.
Đối với điều này, Tần Quân từ lâu đã nhìn quen không trách.
- Chúng ta nên ra tay thôi!
Tần Quân lấy Desert Eagle ra, cười nói. Nhìn bọn họ diễn trò lâu như vậy, hắn coi như đã hiểu rõ. Bằng vào những tu sĩ này, căn bản không đủ để giết chết con giao long màu đen.
Con giao long màu đen tu vi Thuế Phàm Cảnh đỉnh phong cường đại không gì sánh được. Những ngọn núi ở xung quanh hồ đã bị đập đến gồ ghề. Thậm chí có một ngọn núi cao tới năm trăm mét đang lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Trong nháy mắt Lý Nguyên Phách hiểu ý. Lúc này hắn liền bước ra một bước, vận đủ lực lượng, bỗng nhiên gầm hét lên:
- Lăn!!!!!
Âm thanh giống như vụ nổ hạt nhân, đinh tai nhức óc. Toàn bộ hồ nước bị chấn động tới mức nước bắn vọt lên. Các tu sĩ đang chiến đấu chỉ cảm thấy tâm thần chấn động. Tất cả đều thấy khí huyết cuồn cuộn, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, thân thể bay ra ngoài.
Cục diện vô cùng đồ sộ. Vừa hô một tiếng, uy lực chấn động tới mức trên trăm tên tu sĩ thổ huyết bay ngược ra. Ngay cả con giao long màu đen khổng lồ cũng bị sóng âm cọ rửa va chạm vào ngọn núi ở phía sau thân.
Ầm.
Một tiếng động vang lên!
Thân thể rồng khổng lồ nện ở trên sườn ngọn núi đã lung lay sắp đổ kia. Ngọn nui cao tới năm trăm mét trực tiếp ầm ầm rơi xuống. Đúng lúc lại rơi về hướng đám người Tần Quân. Bọn họ chỉ cảm thấy sắc trời nhanh chóng tối tăm lại.
Nếu như bị đập trúng, cho dù là Tần Quân cũng sẽ bị đập thành bánh thịt.
- Chạy mau!
Chúc Nghiên Khanh quát lên, khiến cho Tần Vân đng dại ra, chợt giật mình tỉnh lại. Tiểu tử này vội vàng chạy nhanh về phía bên cạnh. Chúc Nghiên Khanh nhìn thấy được Tần Quân không ngờ đứng tại chỗ bất động. Trong phút chốc nàng dường như phản xạ có điều kiện, đưa tay chộp về phía Tần Quân.
- Ngươi còn đứng ngây ra ở chỗ này làm cái gì?
Chúc Nghiên Khanh kéo Tần Quân tay qua, giọng điệu cấp bách quát. Trong khi nói chuyện, nàng liền xoay người muốn lôi kéo Tần Quân rời đi. Điều này làm cho Tần Quân ngẩn người ra.
Thời khắc mấu chốt, tiểu tử Tần Vân kia chạy trốn rất nhanh. Nhưng thật ra Chúc Nghiên Khanh quan hệ không sâu lắm lại tới kéo hắn. Hắn bỗng nhiên cảm giác trong lòng hình như có một sợi dây cung bị kích thích.
- Nha đầu ngốc, trốn cái gì mà trốn.
Tần Quân lắc đầu cười nói. Cuồng phong thổi tới. Trang phục của hai người bay phần phần. Nhìn thần sắc tự tin của Tần Quân, trong lòng Chúc Nghiên Khanh không khỏi bình tĩnh trở lại.
Nói xong, Tần Quân liền nhìn về phía Lý Nguyên Phách. Chúc Nghiên Khanh lúc này mới để ý tới, còn có Lý Nguyên Phách ở bên cạnh.
Tuy rằng Lý Nguyên Phách có thể ngang dọc thú triều, nhưng ngọn núi trước mắt này cao tới năm trăm mét. Đó là ngọn núi khổng lồ tới mức nào? Hắn có thể dùng lực của bản thân ngăn cản được sao?
Chúc Nghiên Khanh có chút nghi ngờ. Nhưng nàng vẫn trấn tĩnh đứng ở sau lưng Lý Nguyên Phách. Nàng không có ý thức đến tay của mình vẫn nắm lấy Tần Quân. Tần Quân lại chú ý tới, trong lòng cười muốn lật trời.
Ta xem như là tiến công chiếm đóng nàng sao?
Không nên quá dễ dàng!