Hiện tại hai người đứng ở góc độ đế hoàng xử lý mọi chuyện, tất nhiên sẽ không để tâm tới tình cảm riêng tư.
- Ngạo Vô Kiếm, ngươi không được chết tử tế!
- Ngạo Vô Kiếm, ta nguyền rủa ngươi không leo hơn ngôi vị hoàng đế!
- Tần Quân, sao không giết Ngạo Vô Kiếm? Chúng ta tình nguyện để cho ngươi xưng hoàng!
- Đúng vậy!
Các vị trưởng lão Thần Kiếm Đường sục sôi nói. Oán hận của bọn họ đối với Ngạo Vô Kiếm trong nháy mắt vượt qua thù hận đối với Tần Quân. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Tần Quân cười thầm. sắc mặt Ngạo Vô Kiếm thâm trầm đến mức dường như muốn nhỏ ra nước.
Tần Quân giả vờ không nhìn thấy sắc mặt Ngạo Vô Kiếm. Hắn mỉm cười nói:
- Ngoại trừ Phỉ Ngọc Thụ, những người khác đều phải chết!
Lúc này Lý Nguyên Phách cầm theo Kim Bằng Thần Chùy phóng đi. Một chùy ném ra, thế lớn lực chìm. các trưởng lão Thần Kiếm Đường khiếp sợ đến mức sắc mặt biến đổi kịch liệt, liên tiếp né tránh. Miệng nói là muốn chết một cách hùng hồn. Nhưng khi tử vong thật sự tử vong tới trước mặt, thân thể lại biểu hiện rất thành thực.
Hồng Hài Nhi cũng theo sau, ra tay. Nếu Lý Nguyên Phách không biến thành thân chim đại bàng cánh vàng, liền chỉ có tu vi Địa Tiên Cảnh, tất nhiên không phải là đối thủ những trưởng lão Thần Kiếm Đường liên hợp lại.
Tiếp theo đó là một cuộc giết chóc. Nhất là Hồng Hài Nhi. Mỗi lần Trượng Bát Hỏa Tiêm Thương ra một thương liền cướp đi một cái mạng. Chân Tiên Cảnh và Địa Tiên Cảnh chênh lệch giống như lạch trời, không thể vượt qua.
Các đệ tử Thần Kiếm Đường thấy vậy, mắt đều hồng lên. Nhưng không có người nào dám mạo muội ra tay. Bởi vì bọn họ ra tay đó là tử vong.
- Ngạo Vô Kiếm, đi tìm chết đi!
Đường chủ Thần Kiếm Đường Trương Lôi Đình không có đi bảo vệ các đồng môn còn lại, mà lao về phía Ngạo Vô Kiếm. Bóng người giống như quỷ mỵ, trong chớp mắt lại đi tới trước mặt Ngạo Vô Kiếm, muốn một chưởng chấm dứt hắn.
Ngạo Vô Kiếm xem thường cười. Trong hoàng triều Nam Trác hắn chỉ sợ ba người. Bên trong vừa vặn không có Trương Lôi Đình.
Vèo...
Kiếm quang lóe lên. Ngạo Vô Kiếm nâng cao tay phải. Trong tay hắn chẳng biết lúc nào có thêm một thanh trường kiếm. Trước mặt hắn, biểu tình Trương Lôi Đình dại ra, thân thể đứng ở trước mặt Ngạo Vô Kiếm. Một giây tiếp theo vai phải Trương Lôi Đình có máu tươi tuôn ra như gió bão. Ngay sau đó cánh tay phải trực tiếp rời khỏi thân, bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Tần Quân không khỏi nheo mắt lại. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được Ngạo Vô Kiếm ra tay. Dù sao Tần Quân không thấy rõ động tác của hắn. Lý Bạch, Hạo Thiên Khuyển đều nhíu mày. Điều này nói rõ Ngạo Vô Kiếm thật sự không đơn giản.
Trương Lôi Đình trải qua một thoáng ngây ngẩn ngắn ngủi. Trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn ngoan độc. Chân trái hắn nhanh như tia chớp đá lên. Một cước này cực kỳ xảo quyệt. Ngạo Vô Kiếm không kịp phản ứng nữa liền bị đạp bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, Phỉ Ngọc Thụ sử dụng ra huyết đao của mình. Trong huyết đao bắn ra từng đao khí huyết sắc đánh úp về phía Ngạo Vô Kiếm. Ngạo Vô Kiếm cả kinh vội vàng giơ kiếm lên chặn lại. Hàng vạn hàng nghìn kiếm ảnh, cùng đao khí huyết sắc ầm va chạm vào nhau. Những tiếng nổ mạnh liên tục vang lên. Cuồng phong nổi lên bốn phía, thổi trúng các đệ tử Thần Kiếm Đường đứng trên mái hiên, khiến bọn họ ngã trái ngã phải. Tần Quân có đám người Lý Bạch bảo vệ, tất nhiên không bị liên lụy.
- Tần Quân, còn không mau trợ giúp ta!
Ngạo Vô Kiếm liền vội vàng kêu lên.
Một mình Trương Lôi Đình hắn vẫn có lòng tin ứng phó. Nhưng sau khi có thêm Phỉ Ngọc Thụ, hắn chỉ có thể bị thua. Dù sao Phỉ Ngọc Thụ cũng là cường giả Địa Tiên Cảnh lâu đời, thực lực không thể khinh thường.
Tần Quân chỉ đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Sa Ngộ Tĩnh ra tay. Trong nháy mắt thân hình Sa Ngộ Tĩnh đi tới trước mặt Phỉ Ngọc Thụ, một chưởng đánh ra. Đồng tử trong mắt Phỉ Ngọc Thụ co lại, theo bản năng giơ cánh tay lên chặn lại. Đáng tiếc chỉ phí công vô ích.
Ầm...
Phỉ Ngọc Thụ bị một chưởng của Sa Ngộ Tĩnh đập bay ra ngoài, trực tiếp đụng sập bức tường ở phía sau. Bụi bặm cuốn lên. Trương Lôi Đình khiếp sợ đến mức sắc mặt biến đổi kịch liệt. Nhưng hắn cũng không trốn, mà dốc toàn lực chuẩn bị một đòn giết chết Ngạo Vô Kiếm.
Sa Ngộ Tĩnh tất nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được ý định. Sa Ngộ Tĩnh cầm theo bảo trượng hàng yêu lại đi tới phía sau lưng Trương Lôi Đình. Một trượng vung tới, nện ở trên lưng Trương Lôi Đình.
Phù.
Một tiếng động vang lên.
Trong miệng Trương Lôi Đình liền phun máu tươi, đập bay ra ngoài. Ngạo Vô Kiếm ở bên cạnh thấy vậy, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn từ trên người Sa Ngộ Tĩnh ngửi được khí tức tử vong.
- May mà không đối địch với Tần Quân.
Ngạo Vô Kiếm cảm thấy may mắn nghĩ. Oán giận phát sinh đối với Tần Quân lúc trước trong khoảnh khắc liền biến mất.
Lý Nguyên Phách và Hồng Hài Nhi đã kết thúc cuộc chiến đấu. Trước cửa lớn có vài thi thể thê thảm đang nằm. Sa Ngộ Tĩnh cũng giống như tử thần đi tới gần Trương Lôi Đình.
Tần Quân mặt không đổi sắc. Tuy rằng những người này không có thù hận trực tiếp đối với hắn, nhưng dính vào chữ lợi, thù hận liền không cần lý do.
Hắn ngạc nhiên phát hiện trong lòng mình không ngờ không có cảm giác không đành lòng và hổ thẹn. Không biết từ lúc nào, hắn đã có thể làm được chuyện giết người không chớp mắt. Đối với điều này, hắn cũng không sợ hãi, trái lại cảm thấy rất bình thường.
- Con đường đế vương đường vốn chính là xương trắng lót đường, cá lớn nuốt cá bé!
Ánh mắt Tần Quân trở nên kiên định. Hắn không còn là viên chức nho nhỏ tầm thường ở kiếp trước nữa.
Trương Lôi Đình cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Hắn bị Sa Ngộ Tĩnh một trượng đập chết, toàn thân ngã vào cuối ngã tư đường, hai mắt chợt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Thế hệ cường giả lúc đó ngã xuống.
Cường giả Địa Tiên Cảnh rất khó bị giết chết. Thậm chí có thể nguyên thần xuất khiếu. Đáng tiếc hắn đối mặt chính là Sa Ngộ Tĩnh, một vị tồn tại siêu nhiên Thiên Tiên Cảnh tầng chín. Cho nên hắn ngay cả cơ hội để nguyên thần xuất khiếu bỏ chạy cũng u không có.
- Đi thôi, đi Tinh Túc Môn!
Tần Quân trầm giọng nói. Ngạo Vô Kiếm tất nhiên không có ý kiến. Những đệ tử Thần Kiếm Đường còn lại không bị hắn để vào trong mắt. Tất cả trưởng lão đều đã chết. Thần Kiếm Đường xem như là xuống dốc không phanh. Sau này ở dưới tay hắn rất khó có cơ hội xoay người.
- Chờ một chút! Giết ta đi!
Đúng lúc này, một bóng người lảo đảo từ trong bụi bặm đi tới. Thình lình là Phỉ Ngọc Thụ. Toàn thân hắn đều là máu, vô cùng thê thảm. Nhưng ánh mắt của hắn vô cùng kiên định.&