- Cỗ uy áp chiến đấu này...
- Có cường giả vượt qua Thánh Nhân đang chiến đấu!
- Ở trong Bát Hoang, vậy mà gặp được loại chiến đấu cấp bậc này!
- Chúng ta vẫn là chớ tới gần, nếu không sẽ chết!
- Bọn hắn không chút kiêng kỵ chiến đấu, không sợ dẫn tới những tồn tại kinh khủng trong Bát Hoang kia sao?
Trong Bát Hoang, vô số người nghị luận ầm ĩ.
Sinh linh dám đến Bát Hoang xông xáo đều không phải kẻ yếu, nhưng đối mặt uy áp của Thiên Đạo Chí Thánh, vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Hoắc Trấn Dư đã đi tới biên giới Bát Hoang, chuẩn bị rời đi cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại.
- Tựa như là Bồ Đề Tổ Sư, ai đang chiến đấu với hắn?
Trong lòng Hoắc Trấn Dư cuồng loạn, chẳng lẽ Tần Thiên Đế gặp những quái vật kia trong Bát Hoang?
Nghĩ đến đây, hắn càng không dám chờ lâu, vội vàng chui vào trong sương mù dày đặc.
Cùng lúc đó, Như Lai cùng Bồ Đề Tổ Sư càng chiến càng kịch liệt.
Thời khắc này Như Lai lùi về hình thể bình thường, cùng Bồ Đề Tổ Sư lên trời xuống đất, chiến càng thêm cường thế.
Như Lai đã mở ra Thần thông hắn mới ngộ được, Thần Phật bá thân!
Kim Cương Bất Hoại!
Vạn Pháp Bất Xâm!
Bồ Đề Tổ Sư không cách nào phá Kim Thân của hắn, nhưng Như Lai cũng không đả thương được Bồ Đề Tổ Sư.
Song phương quyền cước tăng theo cấp số cộng, các loại Thần thông trong chiến đấu tùy ý thi triển, nước chảy mây trôi, nếu hình ảnh chậm mấy ngàn vạn lần, liền có thể phát hiện bọn hắn chiến đấu, cực kỳ có tính thưởng thức.
Oanh...
Hai người nhập vào trong thảo nguyên, hãm sâu lòng đất, dẫn đến toàn bộ thảo nguyên nổ tung, từng khối bùn đất mang theo cỏ dại nổ bay lên, cao tới hơn ngàn trượng.
- Đến cùng ai có thể thắng?
Lý Nguyên Bá lẩm bẩm, nhiệt huyết dâng trào.
Tôn Ngộ Không mắt trợn trắng, tức giận nói:
- Đương nhiên là sư phụ ta!
Ngọc Đỉnh chân nhân vuốt râu, cảm thán nói:
- Hai người đều từng là cao thủ đỉnh cấp của Tây Phương Giáo, ai mạnh ai yếu, thật đúng là khó phán định.
- Cảnh giới đồng dạng, hẳn là khó phân cao thấp.
Hậu Thổ nói ý kiến của mình, nàng luôn đoan trang ung dung, giờ phút này đáy mắt cũng không nhịn được toát ra ao ước.
Đây chính là thực lực của Thiên Đạo Chí Thánh sao?
Thánh Nhân so sánh, giống như giun dế.
Đưa mắt nhìn lại, thiên không tràn đầy Không Gian Liệt Phùng, thảo nguyên vô tận như sóng biển chập trùng, hóa thành hư vô.
- Bọn hắn thắng bại không trọng yếu, trọng yếu là khi nào Hoang Thần tới.
Tử Đạo mở miệng nói, mỗi người đều thu suy nghĩ lại.
Như Lai cùng Bồ Đề Tổ Sư không phải tử đấu, chỉ là vì dẫn xuất Hoang Thần!
Cho nên suy đoán thắng bại vô dụng, dù sao song phương cũng không có động thật.
Tần Quân một mực không có lên tiếng, ánh mắt thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
Thao Thiết ở bên chân lo sợ bất an nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, tựa hồ đang e ngại Như Lai cùng Bồ Đề Tổ Sư.
Giờ phút này, bọn hắn cũng không có chú ý tới, đại địa sau lưng hiện lên một vệt đen, rút ngắn khoảng cách nhìn lại, chỉ thấy Ma khí vô tận như sóng biển đánh tới.
Ở trong Ma khí, một bóng người dạo bước mà đi.
Chính là Thái Sơ Ma Tổ!
Thân hình hắn thẳng tắp, mặc cẩm bào màu đen, phía sau in hung thú thần bí, dữ tợn bá khí, đai lưng Huyết Văn Tử Ngọc, chân đạp ma ngoa màu tím sậm, gương mặt tà dị treo nụ cười miệt thị thương sinh, bờ môi giương lên, trên đầu còn mọc ra hai cái sừng, giống như Long giống như trâu.
- Có ý tứ! Hai vị Thiên Đạo Chí Thánh, hơn nữa đều là trung kỳ.
Thái Sơ Ma Tổ vừa dạo bước tiến lên, vừa hứng thú thì thào nói.
Cho dù là ở Bát Hoang, Thiên Đạo Chí Thánh cũng là tồn tại lông phượng sừng lân.
Oanh...
Như Lai cùng Bồ Đề Tổ Sư phá vỡ mặt đất, bay vút lên trời.
Tóc hoa râm loạn vũ, phất trần của Bồ Đề Tổ Sư hóa thành roi, điên cuồng quật về phía Như Lai.
Như Lai mở ra Thần Phật bá thân không sợ hãi chút nào, đối cứng Bồ Đề Tổ Sư công kích.