Như là hiệp khách, hưởng thụ giang hồ.
Tiêu sái, không bị bó buộc!
Nhìn qua bóng lưng của hắn, Tần Quân cau chặt mày kiếm, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn đối với Nhậm Ngã Tiếu cũng không có phản cảm, tuy triệu hoán ra không có hiệu trung, nhưng lại giúp hắn hàng phục Thái Sơ Ma Tổ.
Chẳng lẽ Nhậm Ngã Tiếu làm như thế, là muốn cùng Tần Quân chấm dứt nhân quả?
- Tần Thiên Đế, lần tiếp theo gặp nhau, hi vọng ngươi có thể trở nên mạnh một chút, ngươi đã có đồ vật để cho ta hâm mộ, thì đừng lãng phí.
Nương theo một câu nói sau cùng, thân hình của Nhậm Ngã Tiếu chợt tan biến ở phương xa, bão cát thổi qua, không có tung tích gì nữa.
Hắn phảng phất như chưa tới thế gian này, lúc đến không có kinh thiên động địa, lúc đi cũng một thân một mình, lặng yên vô tích.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngũ vị tạp trần.
- Tốt một cái Nhậm Ngã Tiếu, tu sĩ chúng ta nên như vậy!
Ngọc Đỉnh chân nhân vuốt râu cảm thán nói, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng nhìn phương hướng Nhậm Ngã Tiếu rời đi im lặng không nói.
Tần Quân thì bay tới trước mặt Như Lai, kiểm tra giúp đối phương.
Như Lai vẫn còn khí tức, chỉ là trọng thương, để hắn thở dài một hơi.
Bồ Đề Tổ Sư thì cảnh giác nhìn Thái Sơ Ma Tổ nằm rạp trên mặt đất.
Giờ phút này, Thái Sơ Ma Tổ phảng phất như mất hồn, nằm ở trên mặt đất một mực không đứng lên.
Hai mắt hắn vô thần, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Từ nay về sau, hắn thành con rối.
Hơn nữa còn là con rối của một kẻ yếu.
Nghĩ đến đây, hắn liền hận không thể tự sát, nhưng vô số năm tu vi như vậy tan thành mây khói, hắn thật sự làm không được.
- Cuối cùng kết thúc, hôm nay quả nhiên là mở rộng tầm mắt.
Tử Đạo cảm khái, đi theo Tần Quân, hắn phát hiện trước kia trải qua phấn khích đều tính không được cái gì.
Thánh Môn, Cổ Phật giới, Tô Đế Tông, Quý Long Uyên, Hoắc Trấn Dư, Tô Đế, Thái Sơ Ma Tổ, Nhậm Ngã Tiếu
Tồn tại dĩ vãng ngưỡng vọng liên tiếp xuất hiện, để Tử Đạo huyết mạch sôi sục, hận không thể trở về bế quan tu mấy trăm triệu năm.
Cơ Bất Bại không có nói nhiều như thường ngày, mà cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhậm Ngã Tiếu xuất hiện cho tất cả mọi người bọn hắn xúc động không nhỏ, khiến cho bầu không khí trong đội ngũ trở nên có chút ngột ngạt.
- Tiếp đó, chúng ta nên đi chỗ nào tìm Hoang Thần?
Lý Nguyên Bá vò đầu hỏi, không có dẫn ra Hoang Thần, dẫn xuất một sát kiếp, để lòng hắn còn sợ hãi.
- Vì sao muốn tìm ta?
Một âm thanh hùng hậu bỗng nhiên vang lên, để thân thể mọi người cứng đờ, vội vàng tìm thanh âm của chủ nhân.
Thái Sơ Ma Tổ nằm rạp trên mặt đất thì toàn thân khẽ run rẩy, nhảy dựng lên.
Hoang Thần xuất hiện?
Tần Quân ngạc nhiên nhìn chung quanh, đáng tiếc không nhìn thấy thân ảnh của Hoang Thần.
- Hoang Thần! Chúng ta cũng là Cực Viêm Ma Thần, còn không mau đi ra!
Cơ Bất Bại hô to, hiện tại hắn vô cùng khát vọng mạnh lên.
Nhưng tu vi của hắn gặp bình cảnh, cho nên muốn cầu Hoang Thần trợ giúp.
Cạch...
Tần Quân chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, kém chút hù chết.
- Em gái ngươi a.
Tần Quân nhịn không được nói tục, đồng thời lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy một thân ảnh lôi thôi xuất hiện ở trước mặt, người này tóc lộn xộn, áo bào trên người rách mướp, vô cùng dơ bẩn, còn tản ra hôi thối.
Chẳng lẽ đây chính là Hoang Thần?
Hay là nói, cường giả tuyệt thế đều thích ăn mặc như vậy?
Tần Quân im lặng, mới vừa rồi bị Hoang Thần đột nhiên xuất hiện giật mình, để hắn có loại xúc động muốn đánh người.