Trận chiến lúc trước Vương Tứ không chỉ bắt cóc Lý Tư, Vương Tiễn, cũng khiến Tần quân tản ra, Mông Điềm và Long Đế chỉ mang mười mấy vạn binh sĩ theo. Sau đợt bị truy sát còn lại bảy, tám vạn người, toàn bị thương rất thảm.
Long Đế trầm giọng nói:
- Ngươi canh giữ tại đây, ta một mình đi Cổ Cổ thành, hành sự tùy theo hoàn cảnh!
Mông Điềm nghe vậy phản đối ngay, giành đòi đi.
Long Đế xua tay ngăn lai:
- Thực lực của ta mạnh hơn ngươi một chút, có phần thắng hơn. Bọn chúng chắc chắn phái người canh giữ.
Mông Điềm im lặng, gã biết sắp xếp của Long Đế là hợp lý nhất. Nhưng Mông Điềm không cam lòng, gã thà chết trận chứ không muốn dựa vào người khác bảo hộ.
Long Đế trầm giọng nói:
- Quyết định vậy đi, ba ngày sau ta sẽ xuất phát. Trước đó chúng ta cần bày ra pháp trận giấu nơi này.
Sơn cốc rời xa thành trì, thực thích hợp cho bọn họ trốn.
Mông Điềm không có ý kiến, gật đầu đồng ý.
***
Minh Vương thành.
Vương Tứ rống to:
- Cái gì? Dạ Tình Đàm Hoa bị Tần Thánh Đế lấy đi!?
Vương Tứ tức giận người run bần bật.
Minh Vương Tòng Giả quỳ trước mặt Vương Tứ trầm giọng nói:
- Đúng vậy, tin tức do một đội đệ tử trẻ truyền đến, nghe nói bọn họ gặp Lãng Nhân Ác sau đó đụng phải Tần Thánh Đế.
Vương Tứ hít sâu, nghi hoặc hỏi:
- Tại sao Tần Thánh Đế ngàn dặm xa xôi đến đây?
Minh Vương Tòng Giả không trả lời Vương Tứ, vì gã không có tư cách suy đoán loại chuyện này.
Minh Vương điện từng chuyên điều tra Thiên Đình Đại Tần. Thiên Đình Đại Tần hiện giờ đã ngang hàng với Thần Điện, còn hai lần đánh lui phân thân Như Lai. Minh Mộng Ma Tôn thuộc hạ của Vương Tứ cầm Minh Vương Liêm mà cũng bị thương nặng chạy trốn. Vương Tứ cho rằng sức uy hiếp của Tần Thánh Đế không kém hơn Như Lai chút nào.
Đầu tiên là Yêu Tổ, sau đó là Tần Thánh Đế.
Vương Tứ bỗng thấy bất an, gã biết Tần Thánh Đế đã thống trị long tộc Nam Tận Hải, không chừng có quan hệ với Long Đế.
Mấy ngày chớp mắt qua đi, hôm nay nhóm Tần Quân rốt cuộc gặp một tòa thành.
Giọng Bạch Trạch tuyền vào tai Tần Quân:
- Bệ hạ, đằng trước có một tòa thành trì, chúng ta có nên đi xem thử?
Tần Quân đang tu luyện chợt mở mắt ra, trầm ngâm nói:
- Bạch Trạch hãy vào thành hỏi thăm tin tức, chúng ta chờ ngoài thành.
Chín con rồng kéo kiệu vào thành chắc chắn sẽ dẫn đến ồn ào, trước khi chưa tìm được Long Đế và Tần thì Tần Quân không muốn đụng độ Minh Vương điện ngay.
Bạch Trạch lắc đầu cười nói:
- Bệ hạ đừng quá lo, Trung Hoang rồng rắn hỗn tạp, thành trì không có hạn chế, có thể trực tiếp tiến vào, không có thủ vệ, bởi vì Trung Hoang ngay dưới chân Minh Vương điện.
Trước khi đến đây Bạch Trạch đã điều tra nhiều tư liệu về Trung Hoang, giờ nàng như cuốn từ điển bách khoa Trung Hoang.
Tần Quân nghe vậy yên lòng.
Thế là cả đội bay hướng thành trì trước mắt.
Tòa thành này chiếm diện tích mấy chục dặm, lầu các san sát. Lạ nhất là không có tường thành, tu sĩ bay ra bay vào hơi tấp nập.
Khi thấy chín con rồng kéo kiệu từ chân trời bay tới, tu sĩ trong thành xôn xao bàn tán.
- Trời, đó là gì?
- Rồng . . . Trung Hoang còn có rồng?
- Khoan, các ngươi hãy nhìn kỹ, phía sau chín con rồng có kiệu vàng, chúng nó là tọa kỵ!
- Ui, chín con rồng kéo kiệu, ai mà lợi hại vậy?
- Không lẽ là Tần Thánh Đế? Gần đây đồn Tần Thánh Đế đến Trung Hoang, hình như là chín con rồng kéo kiệu.
Đám người Tần Quân bay vào thành. Năm mươi binh sĩ Đế Vệ quân mặc kình phục màu tím đen, khí thế bất phàm, đi theo kiệu vàng rầm rộ bay qua bên trên thành trì, khiến vô số tu sĩ tim đập chân run.
Cuối cùng bọn họ đáp xuống một đỉnh núi nhỏ trong thành.
Tần Quân vén rèm bước ra khỏi kiệu, hắn lắc người thư giãn, cười nói:
- Đã lâu không đi ra.
Bạch Trạch lắc đầu cười, phất tay phải, một tòa lầu các cao năm tầng hiện ra. Đây là pháp lâu, loại pháp bảo cư ngụ, tự mang cấm chế có thể phòng ngừa người ngoài xâm nhập. Dĩ nhiên trong mắt cường giả thật sự thì cấm chế của pháp lâu như đồ chơi.
Dương Tiễn nhướng mày hỏi:
- Bệ hạ có cần ta vào thành tìm hiểu tình báo không?
Thực lực của Dương Tiễn không bằng Hậu Nghệ và Bạch Trạch, vừa không thể giao việc quan trọng như vậy cho binh sĩ Đế Vệ quân nên gã chủ động xin đi. Dương Tiễn hiểu rõ Tần Quân mang gã đi ra ngoài vì tạo cơ hội cho gã, cường giả dưới tay hắn càng lúc càng nhiều, gã đã không theo kịp bước chân của hắn.
Tần Quân dặn dò:
- Ngươi nhớ đừng hành động theo cảm tình.
Nhị Lang Thần Dương Tiễn tính tình không nóng nảy như Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá, La Sĩ Tín nhưng cũng ngạo khí ngút trời, dễ xảy ra mâu thuẫn.
Dương Tiễn mỉm cười gật đầu, tiếp đó biến mất tại chỗ.
Tần Quân đi vào pháp lâu, vừa đi vừa phất tay:
- Trẫm định đột phá một chút, các ngươi đừng để ai quấy nhiễu trẫm.
Theo như Cơ Vĩnh Sinh nói hiệu quả tôi thể của Dạ Tình Đàm Hoa rất tốt, Tần Quân muốn thử xem. Lúc trước đang trên đường đi nên không tiện, giờ có rảnh rồi. Mấy chuyện khác thì giao cho nhóm Bạch Trạch giải quyết, Tần Quân chỉ cần đồng ý là được.
Hậu Nghệ đi thẳng đến một gốc cây to, khoanh chân ngồi. Bạch Trạch trầm ngâm nhìn bầu trời.
***
Dương Tiễn thay đồ bình thường bước chậm trên phố. Tòa thành này tên là Khố Thạch thành, dòng người khá nhiều trong các thành ở Trung Hoang.
Trung Hoang rất lớn, dù có bản đồ thì người xứ ngoài rất khó khăn tìm thành trì.
Đường phố bày bán hàng quán, buôn bán đan dược, công pháp, pháp bảo. Khác biệt lớn nhất so với tòa thành trần gian là thiếu mùi khói lửa, các tu sĩ qua lại vội vàng.
Rất nhanh Dương Tiễn ngừng lại trước một bức tường, có mười mấy tu sĩ đang tụ tập chỉ trỏ bố cáo dán trên tường.
- Năm ngày sau Lý Tư, Vương Tiễn của Tần sẽ bị chém đầu!
- Ài, lúc trước ta cũng khá xem trọng Tần ai ngờ vẫn gục ngã dưới chân Minh Vương điện.
- Tần có bốn Đại La, sức chiến đấu đỉnh cao không thua gì Minh Vương điện, đáng tiếc Bách Mục Yêu Quân của Yêu Khư nhúng tay vào.
- Minh Kiếm Phong liều chết cứu mới khiến phần lớn tu sĩ Tần chạy trốn, thật đáng kính.
- Năm ngày sau ai muốn đi Cổ Cổ thành xem? Ta cứ cảm thấy sẽ bùng nổ đại chiến.
Dương Tiễn nghe tu sĩ thảo luận, nét mặt hơi thay đổi. Dương Tiễn biết mục đích chuyến đi này của Tần Quân, thế là gã dùng thần thức nhìn quét bố cáo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên trên Khố Thạch thành bỗng hiện ra lỗ đen không gian, một chiếc pháp thuyền bay to lớn bay ra. Các tu sĩ cùng nhìn chằm chằm.
Có người kinh kêu:
- Đó là pháp thuyền bay của Minh Vương điện!