- Cái con khỉ này.
Phổ Chân tựa ở góc tường, nhìn qua Tôn Ngộ Không, không ngừng nuốt nước miếng.
Hắn ở trong đại chiến bị đánh ngất, Tôn Ngộ Không còn chưa ra sân, cho nên không có nhìn thấy tư thái của Tôn Ngộ Không lúc Nhập Ma.
Nhưng thời khắc này Tôn Ngộ Không tiết lộ ra khí tức đủ để cho hắn sợ hãi.
Bồ Đề Tổ Sư khẽ vuốt râu nói:
- Đồ nhi, thân thể được chứ?
Dương Tiễn ở bên cạnh lặng yên không nói, nhìn chằm chằm vào Bồ Đề Tổ Sư, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Ngộ Không ngẩn người, nhìn về phía Bồ Đề Tổ Sư, vội vàng xuống giường, quỳ bái nói:
- Bái kiến sư phụ.
Trí nhớ của hắn triệt để thanh tỉnh, vừa nghĩ tới mình đánh chết nhiều Thánh Nhân như vậy, hắn liền hưng phấn không thôi, nhưng nghĩ đến kém chút đánh chết Lý Nguyên Bá, hắn rất thẹn.
Sau cùng nghĩ đến Tù Mệnh Đế Tôn, lông mày hắn không khỏi nhíu một cái.
Lúc này, Tần Quân mang theo Lý Nguyên Bá, Cơ Bất Bại, Phục Hi, Tử Đạo cùng Hậu Thổ đi đến.
- Tham kiến Bệ Hạ!
Tôn Ngộ Không hành lễ với Tần Quân nói, nếu không có Tần Quân, hắn có thể nào thành Thánh?
Còn nhất cử bước vào Thánh Nhân cảnh viên mãn, khoảng cách cảnh giới càng cao hơn chỉ thiếu chút nữa.
- Thân thể như thế nào?
Tần Quân quan tâm hỏi.
Vô luận Tôn Ngộ Không trở nên mạnh bao nhiêu, độ trung thành vẫn luôn là max trị số, để hắn rất cảm động.
Tuy Bồ Đề Tổ Sư sẽ không phản bội hắn, nhưng độ trung thành hạ xuống, để tâm lý của Tần Quân một mực nhớ kỹ.
Đạo lý nhân tính, tất cả mọi người đều biết.
Nhưng thật rơi trên người mình, vậy thì là chuyện khác.
- Không có vấn đề, tên kia không có động tay chân với ta.
Tôn Ngộ Không đứng dậy cười nói, hắn biết Tù Mệnh Đế Tôn, bởi vì hắn hiểu cái tên này đại biểu cho cái gì.
- Vậy là tốt rồi, lên đường đi!
Tần Quân cười nói, trước cứu Như Lai, san bằng Cổ Phật giới, lại xông Bát Hoang!
Cổ Phật cưỡng ép bắt Như Lai, Tần Quân sẽ không chỉ cứu Như Lai đơn giản như vậy.
Phạm người của trẫm, tất để đối phương hối hận!
- Tốt!
Tôn Ngộ Không hưng phấn nói, hiện tại hắn đã khôi phục thần trí, đang muốn đại triển tay chân.
Chúng nhân cũng không có ý kiến, thế là đi theo Tần Quân xuống lầu.
Tôn Ngộ Không, Bồ Đề Tổ Sư, Phục Hi, Lý Nguyên Bá, Dương Tiễn, Hậu Thổ, Cơ Bất Bại, Tử Đạo, bảy Thánh Nhân, một Thiên Đạo Chí Thánh đi cùng một chỗ, khí thế sao mà mạnh, để toàn bộ sinh linh ở lầu một hô hấp gấp rút.
Yến Nô cùng thiếu nữ khất cái quay đầu nhìn lại, sắc mặt của hai người đều biến hóa.
- Những người này…
Thiếu nữ khất cái thì thào nói, Yến Nô càng tràn đầy ngưng trọng.
Cơ Bất Bại liếc qua Yến Nô, cười lạnh một tiếng, cũng không có nói nhiều.
Tần Quân không để lại dấu vết nhìn bọn hắn một chút, mỉm cười khi thấy thiếu nữ khất cái nhìn mình, sau đó quay đầu đi ra khách sạn.
Thiếu nữ khất cái bị hắn cười làm cho khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, cho dù trên mặt có rất nhiều cáu bẩn, cũng mơ hồ có thể thấy được.
Đợi bọn hắn rời đi, khách sạn lập tức vỡ tổ.
- Bọn hắn là ai? Khí thế thật mạnh!
- Không biết, người cầm đầu kia khẳng định đến từ đại thế lực.
- Lúc trước Thánh Giới rung chuyển, nghe nói còn chết không ít Thánh Nhân, không phải là vì việc này mà đến chứ?
- Làm sao có thể? Thánh Nhân làm sao lại chết? Kia hẳn là lời đồn!
- Đừng không tin, Thượng Quan Đao Thánh chính miệng thừa nhận, ngoại trừ Tô Đế Tông, thế lực nhất lưu còn lại cũng tổn thất không ít Thánh Nhân, Thánh Môn càng toàn quân bị diệt!