Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1334: Chương 1334: Một người một thụ tinh.




- Tiếp tục hướng lên trên.

Hệ thống nhanh chóng trả lời, Tần Quân híp mắt lập tức tăng tốc xông tới.

Xẹt!

Tần Quân không hề cố kị giống như sao băng xuyên qua hàng tỉ sấm sét. Sấm sét đánh vào người hắn đều không hề chớp mắt.

Một đường quật khởi tới giờ mỗi lần độ kiếp hắn đều cắn răng đỡ lôi kiếp, đối với sấm sét hắn hầu như sắp miễn dịch, sao có thể sợ hãi được.

Rất nhanh, Tần Quân liền phát hiện phía trên có vô số quang động. Chúng lơ lửng phía trên đám sấm sét, rung động nhân tâm, khiến người hoa cả mắt.

Tần Quân lập tức trợn mắt.

Nhiều quang động như thế hắn biết chọn cái nào?

Làm sao để tìm được tiểu Lăng Mệnh đây?

Tần Quân hít sâu một hơi, từ từ nhắm lại hai mắt. Hắn định dựa vào trực giác chọn một quang động.

Thời gian không đợi người, hắn cũng không thể tiếp tục do dự nữa.

Sấm sét chém xuống hắn đều không quan tâm, Cực Đạo Viêm Hỏa hừng hực thiêu đốt. Tần Quân vẫn bảo trì trạng thái chân thân Cực Viêm Ma Thần, đó cũng là hình thức phòng ngự mạnh nhất của hắn.

Chỉ suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên mở mắt, bất chấp tất cả chui vào một quang động rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi tiến vào quang động, ánh sáng cực mạnh chiếu vào mắt Tần Quân khiến hắn không thể nhìn gì, chỉ có thể mù quáng bay về phía trước.

- Xoẹt!

Lúc này, Tần Quân bỗng nhiên cảm thấy như có một thanh đao nhọn cắt vào lưng hắn, đau nhức khó tưởng khiến hắn muốn phát điên. Còn chưa đợi hắn xoay người quan sát hai tay hắn cũng bắt đầu đau như xé.

- Xảy ra chuyện gì?

Tần Quân thầm hoảng.

Mắt hắn không thể nhìn thấy nên không biết có gì đang ở chung quanh.

Hệ thống bỗng lên tiếng nhắc nhở khiến Tần Quân căng thẳng:

- Thời không loạn lưu, túc chủ phải cẩn thận nếu không rất dễ bị thời gian và không gian nghiền nát!

Quy luật thời gian và pháp tắc không gian là thứ xếp hạng cực cao trong hàng vạn hàng nghìn quy luật. Không có thời gian không gian thì sao có thể có thiên đạo, vũ trụ?

Tần Quân thả thần thức ra, đáng tiếc thần thức không thể ly thể, giống như có thứ gì đó giam cầm nó lại.

Lòng Tần Quân khẽ run.

Chưa đợi hắn kinh hoàng bỗng hắn cảm thấy cảm giác không trọng lực xuất hiện!

Ánh sáng mạnh biến mất, Tần Quân mở to mắt liền phát hiện bản thân đang ở trong hư không hôn ám. Bên dưới hắn là hàng tỉ lôi đình đan chéo trông như luyện ngục, chung quanh là vô số quang động liên tiếp các giới khác nhau.

Hắn đi ra!

Tần Quân vẫn duy trì trạng thái chân thân Cực Viêm Ma Thần, cả người lượn lờ Cực Đạo Viêm Hỏa nên nhìn không ra thương thế.

Tần Quân nhanh chóng cúi người lao xuống.

Hắn muốn kiểm tra thế giới này bằng tốc độ nhanh nhất!

Rất nhanh, hắn liền mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng lôi vân, rơi xuống bên dưới biển mây.

Đập vào mắt Tần Quân chính là thảo nguyên rộng bạt ngàn không thấy cuối. Gió nhẹ lướt qua thảo nguyên chập chùng sóng biếc rất đẹp. So với giới trước thì nơi này chả khác thiên đường khiến người cảm thấy kinh diễm.

Phía trước một mặt trời treo cao chiếu khắp đại địa nhưng Tần Quân nhìn kĩ liền phát hiện mặt trời kia so với mặt trời chân chính lại nhỏ rất nhiều.

- Cỗ khí tức này…

Tần Quân bỗng nhiên cảm giác được cái gì, hắn mừng rỡ lập tức xông về một hướng.

Hắn cảm nhận được khí tức tiểu Lăng Mệnh!

Tiếng gió thổi vút qua bên tai, tốc độ phi hành của Tần Quân đã đến mức cực hạn. Hắn nhanh chóng lướt qua không trung phía trên thảo nguyên, biến mất phía cuối đường chân trời.

Cùng lúc đó, ở ngoài mấy vạn dặm.

Thảo nguyên giống như không có cuối, dưới một cây già cao trăm trượng có một bóng người đang đứng, cao ngất như phong.

Y cao gần một thước tám, quần áo màu đen khẽ bay trong gió, mái tóc dài tùy ý cột sau đầu, bên hông đeo một thanh trường kiếm.

Đây là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, y đứng nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì. Hai tay y khoanh trước ngực, trên thân cây trước mặt thanh niên lộ ra một mặt người trông rất quỷ dị.

Gương mặt trên cây nói:

- Chuyện ta có thể nói chỉ có vậy.

Do tạo thành từ các đường nét trên vỏ cây nên khuôn mặt nó hơi mơ hồ khiến người thấy sởn tóc gáy.

Thanh niên đồ đen từ từ mở mắt lộ ra một đôi mắt thâm thúy bình thản.

Y khẽ hỏi:

- Ta nên làm sao để quay về?

Gương mặt nói ba phải:

- Có nhân tất có quả, ngươi tới nơi đây do quả vậy nhân ngươi phải tự đi tìm.

Lời nó nói quá thần bí khiến thanh niên khẽ nhíu mày.

Xoẹt!

Một tiếng xé gió truyền đến khiến thanh niên và gương mặt trên cây chuyển mắt nhìn.

Người tới đúng là Tần Quân.

Nhìn thấy Tần Quân thanh niên nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ kì dị.

Tần Quân nhanh chóng dừng xuống trước mặt bọn họ, Cực Đạo Viêm Hỏa thu vào trong cơ thể khôi phục bộ dáng bản thể. Trong khoảnh khắc, thân thể hắn xuất hiện một tầng pháp y màu trắng, phong độ nhẹ nhàng nhưng trên mặt Tần Quân còn có vết máu khô tăng thêm mấy phần lãnh lệ.

Tần Quân trầm giọng hỏi:

- Các ngươi có từng thấy một đứa bé không?

Ánh mắt Tần Quân đầu tiên dừng ở trên người thanh niên mặc đồ đen sau đó mới tới khuôn mặt trên thân cây.

Một người một thụ tinh?

Thanh niên mặc đồ đen mặt không đổi sắc, nói:

- Thời Không Tuyệt Địa sao lại có trẻ con được, ngươi đang đùa ta sao?

Tần Quân nhướng mày.

Ban nãy hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức của tiểu Lăng Mệnh tại sao tới chỗ này lại không có?

Thụ tinh nhìn chằm chằm Tần Quân sau đó dường như nghĩ đến điều gì hơi hơi biến sắc.

Tần Quân cố bình tĩnh hỏi:

- Thật chưa từng thấy?

Thật vất vả mới truy tung được khí tức tiểu Lăng Mệnh thế nhưng lại biến mất ở chỗ này khiến cảm xúc thô bạo bắt đầu trào dâng trong đầu hắn.

Thanh niên mặc đồ đen híp mắt hỏi:

- Con của ngươi?

Tần Quân nhìn y, khẽ gật đầu.

Hắn không tin cảm giác của hắn sẽ sai, tiểu Lăng Mệnh chắc chắn ở đây.

- Thời Không Tuyệt Địa có vô số vị diện hơn nữa tốc độ chảy của thời gian cũng khác nhau, con của ngươi e rằng đã chết rồi.

Thanh niên lạnh nhạt nói, nhưng ánh mắt của y lại nhìn Tần Quân chằm chằm, đánh giá phản ứng của hắn.

Tần Quân vừa nghe vậy lập tức lạnh mặt.

Vì chuyện tiểu Lăng Mệnh hắn đã đứng bên ranh giới nổi điên, giờ nghe vậy sao có thể chấp nhận được?

Tần Quân tiến từng bước về phía thanh niên, nói:

- Ngươi có ý gì?

Hắn đang tức giận không có chỗ trút vừa lúc đem đối phương làm chỗ trút giận vậy.

Thấy Tần Quân thế thanh niên cũng không nói gì, trực tiếp rút kiếm chỉ về phía Tần Quân.

Khuôn mặt thanh niên lộ nét cười, hưng phấn nói:

- Để ta xem Tần Thiên Đế tuổi trẻ mạnh cỡ nào!

Tần Quân vừa nghe liền dừng bước lại nghi hoặc hỏi:

- Ngươi biết trẫm?

Hắn cũng không tin thanh danh của hắn đã truyền tới tận Thời Không Tuyệt Địa.

Nào biết thanh niên không thèm để ý câu hỏi của hắn, y khẽ giẫm chân phải liền giống như quỷ mị trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Tần Quân.

Đồng tử Tần Quân khẽ rút, Đế Viêm Long Khí nhanh chóng tràn ra, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt thanh niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.