Khóe miệng Tần Quân co giật, sau đó khoát tay nói:
- Ngươi tự đi chơi đi, trẫm phải đi tới Thánh Hoàng Phong một chuyến!
Nụ cười trên mặt hắn tràn ngập ác ý.
Trước kia sở dĩ hắn không dám động thủ chính là lo lắng tới thế lực sau lưng Thánh Hoàng, bây giờ thì có gì phải sợ nữa?
Cửu Linh Nguyên Thánh xách theo Thánh Hoàng bay tới, lúc này Thánh Hoàng đã không còn vẻ uy nghiêm gì nữa, gương mặt tuyệt vọng, vương miệng rơi mất, đầu tóc rối bù, dưới hoàng bào trên người gã phụ trợ thì lại càng vô cùng chật vật.
- Thánh Hoàng, ngươi đã không còn chỗ dựa nữa rồi, bây giờ ngươi nên làm gì đây hả?
Tần Quân châm chọc cười nói, vừa rồi Tử Hán Hầu còn chưa kịp truyền tin về cho Thần Điện.
Có lẽ sau này Thần Điện sẽ vì không nhận được tin tức của Tử Hán Hầu mà nghi hoặc, thậm chí là phái người tới điều tra, nhưng có trời mới biết chuyện đó tới khi nào mới xảy ra.
Đối mặt với câu hỏi của Tần Quân, Thánh Hoàng không trả lời gì hết, vẻ mặt vẫn chết lặng như cũ, thân thể khẽ run, rõ ràng tâm của gã đã chết rồi.
Thời gian ngắn gần đây, áp lực của gã vốn đã đủ lớn rồi, từ lúc Tử Hán Hầu bị giết chết thì gã đã triệt để sụp đổ!
- Ha ha ha! Đi thôi! Trở lại Thánh Thành!
Tần Quân ngạo mạn cười nói, một màn này bị rất nhiều đệ tử Thánh Tông nhìn thấy, đợi tới lúc bọn họ rời đi rồi thì toàn bộ Thánh Tông liền sôi trào.
- Ôi trời ơi! Thánh Hoàng bị Tần Đế bắt đi rồi?
- Vị thiếu niên kia chính là Tần Đế sao?
- Nói nhảm, lần trước ở Thánh Long tửu lâu ta đã tận mắt nhìn thấy Tần Đế thật sự chính là hắn!
- Thánh Triều sắp có biến rồi…
- Ta không nằm mơ đấy chứ…. Thánh Hoàng bị Tần Đế bắt đi rồi?
Một cơn gió lốc khiến toàn bộ Thánh Triều rung chuyển sắp nổi lên rồi!
…
- Người vừa rồi là ai vậy?
Chúc Nghiên Khanh kinh hồn táng đảm, run rẩy hỏi Hằng Nga, trong đình viện vô cùng hỗn loạn, mặc dù không xảy ra chiến đấu kịch liệt, nhưng uy áp khi nãy thật sự là vô cùng kinh khủng.
Hằng Nga nhìn về phía Thánh Thành, mở miệng khẽ nói:
- Người của Thần Điện quả thật rất mạnh.
Trong lòng lại nhịn không được mà cảm thấy rung động, không ngờ cường giả dưới trướng Tần Quân lại khủng bố nhường này.
Không nói tới Cửu Linh Nguyên Thánh vượt cấp khiêu chiến khi nãy, Dịch lão đầu bình thường một bộ cà lơ phất phơ, nhưng khi tức giận thì lại mạnh tới như vậy.
Vốn còn cho rằng mình từ trên trời giáng lâm xuống đây, có thể giúp cho Tần Quân quét ngang tứ phương, cho nên lúc đầu nàng vẫn dùng thái độ cao ngạo để đối đãi với Tần Quân, nhưng bây giờ mới ý thức được Tần Quân rất ít khi nhờ vả gì tới nàng, nhiều nhất chính là nhờ nàng bảo vệ nữ nhân của hắn mà thôi.
Trong lúc nhất thời, lòng tự tôn của Hằng Nga bị tổn thương nặng nề.
Chúc Nghiên Khanh ngây ra, nàng đột nhiên ý thức được là Thánh Hoàng đã bị Tần Quân bắt đi rồi, Tần Quân đây là muốn bắt đầu kế hoạch trở thành người đứng đầu Nam Vực hay sao?
Tuy rằng trước kia nàng đã từng nghĩ tới ngày này, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy!
- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào đây….
Chúc Nghiên Khanh càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt, tuy rằng nàng rất yêu Tần Quân, nhưng ngẫm kỹ lại mới phát hiện hóa ra mình không hiểu Tần Quân được bao nhiêu.
Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi trong dân gian của vương quốc Đại Tần, Tần Quân thật sự là thiên mệnh chi tử hay sao?
…
Bên kia, mấy người Tần Quân lại bay về phía Thánh Hoàng Phong, bởi vì pháp trận của Thánh Thành đã bị bọn họ đánh vỡ, cho nên bọn họ dễ dàng bay qua không trung phía trên cổng thành.
- Hí —— đây không phải là Thánh Hoàng hay sao?
- Thánh Hoàng bị Tần Đế bắt mất rồi à?
- Hắn… hắn chính là Tần Đế sao?
- Tiêu rồi…. Thánh Triều tiêu tới nơi rồi…
- Sao không ai tới cứu Thánh Hoàng thế này?
Không ít người ở bên trong Thánh Thành đều có thể nhìn thấy Cửu Linh Nguyên Thánh xách theo Thánh Hoàng bay ngang qua, cũng có thể nhìn thấy Tần Đế đứng ngạo nghễ trên mây.
Thổ Hành Tôn nhìn về phía Thánh Thành đang sôi trào kia, cười ha hả nói:
- Đúng là đủ phong quang!
Phong quang à?
Đợi tới khi trẫm trở thành Thánh Hoàng mới thì khi đó mới gọi là phong quang được!
Tần Quân mỉm cười nghĩ thầm, đúng vậy, hắn muốn ép vua thoái vị, trực tiếp đá Thánh Hoàng xuống.
Nếu như vậy thì bước vào Quan Thiên Đại Hội sẽ an toàn hơn!
Vì cam đoan Quan Thiên Đại Hội vẫn sẽ tiến hành bình thường, tạm thời không thể để Thánh Hoàng chết được.
- Giết Thánh Hoàng không có phần thưởng đặc biệt nào à?
Trong lòng Tần Quân lại bắt đầu cò kè mặc cả với hệ thống, Thánh Hoàng đó, đây chính là người đứng đầu nhân tộc ở Nam Vực đó, là vị thần cao cao tại thượng đó!
Đáng tiếc là hệ thống không thèm trả lời hắn.
Cùng lúc đó, trên Thánh Hoàng Phong đột nhiên có vài đạo thân ảnh bay tới, dẫn đầu chính là Thiên Tứ Tả Tướng và Thiên Tứ Hữu Tướng, đi theo phía sau là mấy chục tiên binh sĩ Thiên Tiên cảnh, còn có vô số binh sĩ Địa Tiên cảnh lục tục bay ra từ bên trong Thánh Hoàng Phong, và vài đạo khí tức cường đại bay tới từ bốn phương tám hướng khắp Thánh Thành.
- Buông Thánh Hoàng ra!
Thiên Tứ Hữu Tướng trầm giọng quát, uy thế bức người hệt như Cửu Thiên Chiến Thần.
Thiên Tứ Tả Tướng thì căn bản không dám mở miệng, lần trước suýt nữa bị Cửu Linh Nguyên Thánh dọa cho vỡ mật, lần này gã không còn dám đối mặt với Cửu Linh Nguyên Thánh nữa.
Tần Quân dùng ánh mắt trêu tức nhìn đám cường giả ùn ùn kéo tới xung quanh, mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Kim Tiên cảnh, căn bản không đáng để hắn coi vào mắt.
- Vì sao phải thả? Từ hôm nay trở đi, ngôi vị Thánh Hoàng này thuộc về trẫm!
Tần Quân cười vang nói, chẳng hề mảy may che giấu dã tâm!
Nhất thời mấy ngã tư đường đều ồ lên xôn xao, các tu sĩ truyền nhau khiến cho lời hắn nói lan xa toàn bộ Thánh Thành như gió xoáy.
- To gan! Ngươi muốn làm phản sao?
Một tướng quân trung niên tức giận quát, vừa dứt lời đã bị Tần Quân lia mắt liếc đến.
Chỉ nghe Tần Quân cười lạnh nói:
- Dịch lão đầu, giết hắn!
Giết gà dọa khỉ!
Miễn cho đám người này tưởng hắn nói đùa!
- Được!
Dịch lão đầu đáp lời, vừa nói xong thì biến mất tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã đến gần tướng quân trung niên nọ. Tay phải lão huơ lên rạch qua cổ đối phương, khiến cho người này đầu mình hai nơi, máu bắn tung trời.
Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả quan viên Thánh Triều đều rét lạnh sống lưng.
- Thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thắng xưng vương, Thánh Hoàng vô năng, nên để trẫm tới thống trị các ngươi!